Văn Án
Rất nhiều năm sau, Tô Nịnh Nịnh mới hiểu được, ngôn từ thích hợp nhất để hình dung ngài Bùi, chỉ có hai chữ.
“Biếи ŧɦái.”
...
Ở nhà, Tô Nịnh Nịnh là một tiểu công chúa, danh xứng với thực.
Tính tình do được chiều mà ra, tự tung tự tác, là bông hoa cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay.
Tô Nịnh Nịnh thi đậu đại học ngoại tỉnh, không chịu ở ký túc xá, dưới sự sắp xếp của bố mình, cô xách bao lớn bao nhỏ vào ở nhà chú Bùi.
Đại tiểu thư suốt ngày ầm ĩ gà bay chó sủa, chú Bùi nghiêm khắc quản giáo, trói buộc đủ chuyện.
Nhưng Tô Nịnh Nịnh không biết, mỗi lần cô gọi một tiếng “chú Bùi”.
Tất cả lý trí và tỉnh táo mà anh có, đều chìm trong du͙© vọиɠ đen tối.
Điên cuồng thiêu đốt, giãy giụa không thôi.
...
Tô Nịnh Nịnh chịu uất ức, lang thang không về được nhà.
Trong màn mưa giàn dụa, Bùi Cận tìm được cô.
Anh bóp chặt eo cô, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ hồng, giọng trầm trầm, đôi mắt đỏ sậm.
“Tô Nịnh Nịnh, em thử khóc nữa xem.”