Danh Sách Đông Phương

Danh Sách Truyện

[Naruto] Sự Lặng Thầm Trong Đôi Mắt Em
[Naruto] Sự Lặng Thầm Trong Đôi Mắt Em
Tác giả:
"Tôi là ai? Tôi sinh ra trên đời này để làm gì? Trong số phận dài đằng đẵng mà đầy ý nghĩa này, tôi...là gì? Nước mắt...vẫn cứ rơi!" Liệu những câu hỏi có được trả lời một cách thỏa đáng, hay sẽ mãi mãi chỉ là một vệt khói mờ trong lòng? Liệu nước mắt có được ánh bình minh hong khô đi không, hay còn đọng lại mãi?
Đời Kỹ Nữ
Đời Kỹ Nữ
Tác giả:
Vào một buổi tối mùa xuân năm 1936, khi tôi còn là một chú bé 16 tuổi, bố tôi dẫn tôi đi xem trình diễn ca nhạc múa ở Kyoto. Tôi chỉ nhớ hai điều về buổi trình diễn đó. Điều thứ nhất là bố tôi và tôi là hai người Tây duy nhất trong đám khán giả, chúng tôi mới từ quê nhà Hòa Lan sang đây được mấy tuần, cho nên tôi chưa quen với nền văn hóa xa lạ ở xứ này, nhưng tôi cảm thấy rất hấp dẫn. Điều thứ hai là nhờ sau nhiều tháng ra sức học tiếng Nhật, tôi cảm thấy thú vị biết bao khi hiểu được phần nào những câu chuyện họ nói với nhau. Riêng về các thiếu nữ Nhật đang ca múa trên sân khấu trước mặt, tôi không nhớ được gì, ngoại trừ hình ảnh lờ mờ về chiếc kimono màu sắc tươi sáng. Ở một nơi xa với nước Nhật như New York city này, và với khoảng thời gian đã gần 50 năm, nếu không có người phụ nữ đã từng múa trên sân khấu ở thành bạn thân của tôi, đọc cho tôi ghi lại hồi ức của bà ta, thì chắc tôi sẽ không biết gì hết về nền văn hóa đó. Vì là sử gia, cho nên tôi luôn luôn xem hồi ức là nguồn tài liệu quan trọng. Hồi ức cung cấp tài liệu về xã hội đương thời nhiều hơn chính bản thân của người viết hồi ký. Hồi ký khác với tiểu sử ở chỗ người viết hồi ký không bao giờ hòan tất được kêt cuộc, còn người viết tiểu sử đương nhiên là có. Nếu xem hồi ký là tự nguyện thì chẳng khác nào yêu cầu con thỏ kẻ lại cho chúng ta nghe về cánh đồng mà nó đã nhảy qua. Làm sao nó biết được? Còn nếu chúng ta muốn biết cánh đồng, muốn nghe nói đến những nơi con thỏ không thể thấy được thì chẳng có ai có hoàn cảnh thuận tiện hơn để nói. Tôi nói chuyện này với tinh thần của một nhà sử học, căn cứ trên các dữ kiện chính xác. Thế nhưng tôi phải thú nhận rằng hồi ký của bà bạn Nitta Sayuri của tôi đã khiến cho tôi phải suy nghĩ lại quan điểm của mình. Đúng thế, bà ấy đã lý giải cho chúng ta hiểu được phần nào thế giới bí mật mà bà đã sống – nếu quý vị muốn nói đấy là quan điểm của con thỏ về cánh đồng cũng được. Chắc không có một tài liệu kỳ lạ nào nói về đời sống kỳ lạ của nàng geisha đầy đủ, hay hơn tài liệu mà bà Sayuri đã cung cấp cho chúng ta. Bà còn để lại cho chúng ta tài liệu nói về bà hết sức đầy đủ, chính xác, có sức thuyết phục hơn cả chương sách nói dông dài về bà trong cuốn “Những viên ngọc lóng lánh của nước Nhật” (Glittering Jewels of Japan), hay hơn cả những bài viết về bà đăng trên các tạp chí xuất bản trong những năm vừa qua. Ít ra thì đây cũng là trường hợp hy hữu, vì không ai biết rõ người viết hồi ký bằng chính đương sự được. Việc bà Sayuri nổi tiếng như cồn chỉ là chuyện may mắn. Nhiều phụ nữ khác đã sống như bà. Bà Kato Yuki danh tiếng – nàng geisha đã chiếm được trái tim của ông J. Pierpont, và trở thành vợ ngoại hôn của ông trong suốt thập niên đầu tiên của thế kỷ này – đã sống cuộc sống còn hy hữu hơn cả bà Sayuri nữa. Nhưng chỉ có Sayuri mới cung cấp cho ta tư liệu về đời bà đầy đủ như thế này. Tôi tin rằng bà quyết định làm công việc này là do tình cờ mà ra. Nếu bà vẫn còn ở bên Nhật, chắc cuộc sống của bà sẽ hết sức bận bịu, bà không thể nào tính đến chuyện viết hồi ký được. Thế nhưng, vào năm 1956, hoàn cảnh đã đưa đẩy bà Sayuri di cư sang Hoa Kỳ. Bà đã ở tại khách sạn Waldorf ở New York 40 năm, bà biến căn hộ ở trên tầng thứ 32 của khách sạn này thành một ngôi nhà theo kiểu Nhật tuyệt đẹp. Nhưng cuộc sống của bà ở đây cũng rất nhộn nhịp, căn hộ của bà luôn luôn có nhiều nghệ sĩ, trí thức, doanh nhân Nhật lui tới – thậm chí có cả các ông Bộ trưởng trong nội các và một vài găng tơ nữa. Mãi cho đến năm 1985, nhờ có người quen giới thiệu, tôi mới gặp được bà. Là người nghiên cứu về nước Nhật, tôi đã biết tên tuổi của Sayuri, nhưng hầu như tôi không biết tí gì về bà hết. Nhờ tình bạn ngày càng thắm thiết, bà tin tưởng vào tôi. Một hôm, tôi xin phép bà cho tôi viết về câu chuyện đời bà. Bà trả lời tôi: - Được thôi, Jakob-san, nếu ông đích thân ghi âm lời kể của tôi. Thế là chúng tôi bắt đầu công việc. Sayuri nói rằng bà muốn đọc hồi ký hơn là viết, vì bà đã quen nói mặt đối mặt với người khác, chứ bà không biết cách viết lách ra sao khi ngồi một mình trong phòng. Tôi đồng ý, và bản thảo của tôi đã được bà đọc cho chép 18 tháng liền. Tôi không rành tiếng thổ ngữ ở Kyoto của Sayuri – như các nàng geisha được dân ở đấy gọi là geiko, áo kimono thì được kêu là Obebe – nên khi bắt tay vào việc, tôi đã phải rất vất vả mới dích được đúng nghĩa của chúng. Ngay từ đầu, tôi đã bị thế giới của bà cuốn hút. Chúng tôi thường gặp nhau vào các buổi tối, vì theo thói quen lâu ngày của Sayuri, buổi tối là lúc tinh thần của bà linh họat nhất. Thường bà thích làm việc trong căn phòng của bà ở khách sạn Waldorf Towers, nhưng thỉnh thỏang chúng tôi gặp nhau trong căn phòng riêng tại một nhà hàng Nhật nằm trên đại lộ Park Avenue, ở đây mọi người đều biết bà. Những buổi làm việc của chúng tôi thường kéo dài hai hay ba giờ. Mặc dù chúng tôi thu băng lời lẽ của bà, nhưng buổi làm việc nào cũng có người thư ký của bà ở đấy để ghi chép, và cô ta đã ghi chép rất trung thực. Nhưng Sayuri không nói vào máy ghi âm hay nói với cô thư ký, bà luôn luôn nói với tôi. Khi bà không nhớ mình đã nói đến đâu, tôi là người nhắc cho bà nhớ. Tôi xem mình như nền móng của ngôi nhà, và tôi cảm thấy nếu tôi không có được lòng tin của bà, thì chắc không bao giờ bà kể ra câu chuyện này. Điều khiến chúng tôi thắc mắc nhất là tại sao bà Sayuri muốn kể ra câu chuyện này? Không có luật lệ chính thức nào buộc giới geisha giữ im lặng, nhưng họ đã quen với điều này rồi. Giới geisha không kể những chuyện đã xảy ra với họ cho người ta ghi chép. Giống như gái điếm, giới geisha thường phải đứng vào vị trí bất thường không nên đả động đến người này người nọ đã mua vui với họ. Loài bướm đêm này phải giữ được niềm tin nơi khách hàng của họ thì họ mới có lợi, bằng không, họ sẽ gặp nhiều điều không hay. Trường hợp bà Sayuri kể ra chuyện của mình là vì không có ai ở nước Nhật có khả năng khiển trách bà được nữa. Sợi dây ràng buộc bà với quê cha đất tổ đã bị cắt đứt. Điều này ít ra phần nào đã cho chúng tôi biết lý do tại sao bà không cần phải giữ im lặng, nhưng họ cũng không cho chúng tôi biết tại sao bà muốn kể lại. Tôi sợ không dám hỏi bà lý do này, nhỡ ra bà thận trọng mà đổi ý thì sao. Thậm chí bản thảo đã hòan tất rồi mà tôi cũng không dám hỏi. Chỉ sau khi bà đã thỏa thuận với nhà xuất bản rồi, tôi mới thấy an tâm để hỏi: - Tại sao bà muốn kể lại chuyện đời bà? - Không kể thì tôi làm gì cho hết thì giờ? – bà đáp. Cái lý do đơn giản như thế này có đúng hay không, tôi xin nhường lại quyền nhận định cho bạn đọc. Mặc dù Sayuri đồng ý kể lại chuyện đời bà, nhưng bà vẫn đưa ra một số điều kiện. Bà muốn tác phẩm được in ra khi bà đã qua đời và các nhân vật quan trọng có liên quan đến đời bà không còn nữa. May thay, sô nhân vật này đã chết trước bà. Bà lo sợ việc cuốn sách ra đời sẽ khiến họ hoang mang bối rối. Tên các nhân vật trong truyện một số được giữ nguyên, một số được bà Sayuri giấu đi bằng cách chỉ gọi biệt danh của họ, như ông “Mưa tuyết” chẳng hạn. Khi tôi yêu cầu bà Sayuri dùng máy ghi âm để ghi lại lời kể của bà, là tôi cốt đảm bảo việc dịch lại câu chuyện của bà cho chính xác. Tuy nhiên, từ ngày bà mất vào năm ngóai, tôi nhận ra việc ghi âm còn mang một ý nghĩa khác, là nó giữ lại giọng nói của bà – giọng nói biểu cảm mà tôi hiếm khi được nghe thấy từ người khác. Bây giờ, mỗi lần mở băng ghi âm ra để nghe lại giọng nói của bà, tôi thấy khó mà tin được việc bà đã từ giã cuộc đời này. Jakob Haarhuis Arnold Rusoff Giáo sư lịch sử Nhật Đại học New York
Hunter Chi Dị Sắc Song Đồng
Hunter Chi Dị Sắc Song Đồng
Phần 2 của 《Uchiha Orihime xuyên Việt kí sự》 Uchiha Orihime vì trở lại thời đại của mình mà sáng tạo ra thời không nhẫn thuật. Vốn nghĩ là có thể quay lại. Ai ngờ đâu vì một chút sai xót liền xảy ra bạo động thời không. Nàng bị kéo đến một thế giới khác. - -----Nơi đó là: Thế Giới Hunter! Đột ngột xuất hiện tại Meteorcity, bị xem như cất chứa phẩm, lại đột ngột thể hiện cường đại lực lượng cứu giúp họ lúc nguy hiểm. Cuối cùng bị con nhện giăng lưới vây bắt. Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ mà buông tha cho dãy dụa. Bạch y không đổi, tử huyết song đồng. Yêu tiền, yêu tự do. Một cái chớp mắt, khiến người người trầm luân. Một cái phất tay, tiêu diệt kẻ thù. Nàng được gọi là huyền thoại. Tại Meteorcity, nàng được kêu Song Đồng. Không có niệm lực, chỉ có Chakra Sharingan, Rinengan nơi tay! Vô hạn Chakra, cực mạnh cấm thuật. Hãy xem xem, nàng là như thế nào thay đổi vận mệnh. Xem xem, nàng là như thế nào, đi lêи đỉиɦ cao! Xem xem, nàng như thế nào thành lập hậu cung, tam mĩ tề tụ! ""Uchiha Orihime, từ nay thuộc loại lữ đoàn" Nhân vật chính:Uchiha Orihime, con nhện Cái khác:hunter chúng
Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót
Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót
Tác giả:
Tiếng hót của con chim vặn giây cót chỉ vang lên vào những thời khắc quyết định, khi con người tỉnh thức những tiếng lòng thầm kín, hay khoảnh khắc thấu suốt cảm giác về Định mệnh; tiếng chim tiên báo những thảm hoạ khốc liệt khơi nguồn từ chính con cũng là tiếng thúc giục âm thầm của khát vọng đi tìm chân lý. Tiếng hót của chim vặn giây cót trở thành biểu tượng sự thức tỉnh những xúc cảm mãnh liệt và sự trưởng thành về bản ngã của con người trong đời sống hiện đại. Đó chính là ý nghĩa của hình tượng chim giây cót xuyên suốt cuốn tiểu thuyết lớn của Haruki Murakami
Người Vợ Gỗ
Người Vợ Gỗ
Vợ hắn đã đi 11 năm rồi. Còn hắn cũng có được một người vợ gỗ 11 năm. Hắn dùng một mảnh gỗ bằng bàn tay cẩn thận điêu khắc thành hình dạng một người gỗ. Ai cũng nói hắn điên rồi, cả ngày nói chuyện với người gỗ, vẻ mặt dịu dàng, che chở cẩn thận, giống như người gỗ thật sự là vợ của mình. Lênh đênh nửa đời, mới hơn ba mươi, tóc mai hai bên cũng đã trắng như tuyết.
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
Tên Hán Việt: Ngã đích vi bác năng toán mệnh Nguồn: Leo Sing (Wikidich) Editor: A Lã, Thịt Sườn Nướng Văn án Thẩm Nguyên Gia có cơ hội sống lại, và cô phát hiện, Weibo của mình chắc được dại lão bám vào, bới vì nó có thể đoán được tương lai. Thí dụ, nếu cô follow một Weibo nào đó, cô sẽ nhìn thấy được "di ảnh", "ngày qua đời", còn có "hình chụp nơi qua đời" của người đó ngay trên Weibo. Sau này, Weibo còn thăng cấp... "Mỗi ngày nhấn theo dõi Trương ảnh đế cùng Lý thiên hậu... Cư nhiên họ có cùng một khung di ảnh?" "Ca sĩ bị gϊếŧ... Ở hiện trường tử vong phát hiện chụp được giày của hung thủ?" "Tân tiểu hoa đán cùng với ảnh hậu... Đồng thời tử vong?" Giang Bạn: "Tại sao em không theo dõi Weibo của anh?" Thẩm Nguyên Gia: "..." Bởi vì cô không muốn sau khi nhấn theo dõi lại nhìn thấy bọn họ có cùng khung di ảnh, không theo dõi không theo dõi! Người mẫu x Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Nhân vật chính: Thẩm Nguyên Gia, Giang Bạn
Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia
Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia
Tác giả:
Editor: Diệp Minh Châu Nguồn convert: Wikidich Văn án A Lạc là một người làm nhiệm vụ, có thể xem cô lại đại diện cho ý chí, ý niệm và mong mỏi của độc giả Nhiệm vụ của cô tới các thế giới để giải thoát những nam phụ khiến người đọc có cảm tình, giúp họ có được hạnh phúc và nhân sinh bình thản - ------------- Mau xuyên tình cảm ngọt văn, toàn văn là câu chuyện yêu đương tiểu bánh ngọt, nữ phụ cùng nam phụ HE 【vì những nam phụ ta yêu năm đó】 Nhắc nhở: Câu chuyện thứ hai ngược mà viết không được tốt lắm, thận trọng! 【Thế tử mắt mù ôn nhuận 】x 【Thái tử phi đoan trang thanh nhã】 【Sư tôn thanh lãnh cao ngạo】x 【Tiểu đồ đệ mềm mại đáng yêu】 【Thiếu niên nãi cẩu đáng yêu】x 【Đại ảnh hậu xinh đẹp】 【Thợ làm bánh bạch thiết hắc】x 【Học sinh cao trung nội liễm an tĩnh】 【Trúc mã hai nhân cách 】x [Tiểu Thanh Mai tinh nghịch] 【Phật Tử thương xót chúng sinh】x [Tiểu Yêu Nữ cổ linh tinh quái] 【Ám Vệ thiết huyết lãnh ngạnh】x 【Tiểu công chúa tùy hứng ngoan cường】 【Tang thi cố chấp u ám】x 【Tiểu thái dương ấm áp chữa lành】 【Nô ɭệ tự ti ẩn nhẫn】x [ Nữ đế bá đạo] [Đại thần võng du] x [Tay chơi trực tiếp hóa "hồng"] 【 Quỷ vương tàn bạo khát máu 】x 【Tểu thiên sư cá muối bình đạm】 【Đọa thần tà ác độc miệng】x 【Thiên sứ thánh khiết thuần mỹ】 【Người máy trung khuyển】x【Nhà khoa học lãnh đạm cấm dục】
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ [Quyển 1]
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ [Quyển 1]
Tác giả:
Ghép đôi: Lạc Tái x Orthrus Editor: lynzmix Beta: Shoorin Yumi Văn án Đại khái sẽ có 5 quyển về phòng khám thú y của Noah - --------- Lạc Tái là một du học sinh, cậu tha thiết muốn mở một phòng khám dành riêng cho thú y, Mà cuối cùng, cậu cũng thực hiện được ước nguyện này rồi! Một câu chuyện về chàng trai dốc lòng vì ước mơ và sự nghiệp. Cùng xem phòng khám thú y Noah làm việc thế nào nhé! Vị khách đầu tiên tới cửa dĩ nhiên là... Người đầu bò?! Nam tóc rắn, gã khổng lồ có trăm con mắt, chim bất tử... Những vị khách lạ không ngừng nghỉ chân! Đừng vậy nữa, việc kinh doanh của cậu đã khó mà nuôi thân mình rồi, đám thần thú yêu ma quỷ quái này dĩ nhiên còn xem bệnh không trả tiền! Người khác nhặt cún con mèo con, bác sĩ Lạc lại nhặt chó hai đầu của Địa Ngục! Chẳng những có thể trông nhà giữ cửa, còn có thể biến thân thành một thanh niên điển trai ngạo kiều và ôn nhu cùng chung một thể, lên được phòng ngủ xuống được nhà bếp, bất quá lực phá hoại cũng thuộc cấp sử thi, còn ăn đặc biệt nhiều... Bác sĩ Lạc không thể không suy xét đến vấn đề về quê cạp đất... ... Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ (Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah) | Quyển 1 | Văn Án Tên cậu là Lạc Tái, cậu không có thân thế thù thâm khổ hận đại bi thảm gì, Đương nhiên cũng không có bối cảnh quyền thế hào môn tài phiệt, Cậu chỉ là mở một phòng khám thú y ở trấn cổ Âu Châu... Một hơi ký xuống hợp đồng mười năm, mới phát hiện chỗ cậu thuê cực kỳ hẻo lánh! Hầu như là cửa hàng đũa phép Ollivander ở Hẻm Xéo! Gần đó còn có một bệnh viện thú y cỡ lớn... Không không không, này còn không phải bi thảm nhất, Không ai dẫn thú cưng tới khám cũng thì thôi, Có thể đừng tới đều là quái thú không!!! Ôi, hãy để chúng ta cùng cầu nguyện cho bác sĩ Lạc xui xẻo sắp gặp được những chuyện càng xui xẻo đi nào! ...
Chung Cực Đấu La Thế Hệ Mới
Chung Cực Đấu La Thế Hệ Mới
Giới thiệu: Sau 1 vạn năm băng tan Đấu La Đại Lục này đã thay đổi rất nhiều. Hoắc Trạm Dực tan băng trước tất cả mọi vẫn giữ nguyên được ký ức nhưng toàn bộ ký ức về Hoàng Bắc Nguyệt người mà hân yêu nhất đều bị phong kín lại. Hắn trong một lần đi đến Cực Bắc chi địa mà tìm thấy được một quả trứng. Quả trứng đó nở ra một đứa trẻ nhân loại và mọi chuyện đều bắt đầu từ đây
Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)
Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)
Độ dài: chưa rõ Chuyển ngữ: TVNT Biên tập: Iris Giới thiệu: Kinh thành về đêm, bách tính dưới đèn. “Anh ta nói, ta đến đây vì núi, vì biển, vì để lấy lại từng tấc đất của Hoa Hạ ta.” Kể từ ngày đó, họ Tạ mất đi một Tạ Vụ Thanh và thế gian có thêm một Tạ Sơn Hải. Nhân vật chính: Hà Vị, Tạ Vụ Thanh
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh
Tên Hán Việt: Ngã đích vi bác năng toán mệnh Nguồn: Leo Sing (Wikidich) Editor: A Lã, Thịt Sườn Nướng Văn án Thẩm Nguyên Gia có cơ hội sống lại, và cô phát hiện, Weibo của mình chắc được dại lão bám vào, bới vì nó có thể đoán được tương lai. Thí dụ, nếu cô follow một Weibo nào đó, cô sẽ nhìn thấy được "di ảnh", "ngày qua đời", còn có "hình chụp nơi qua đời" của người đó ngay trên Weibo. Sau này, Weibo còn thăng cấp... "Mỗi ngày nhấn theo dõi Trương ảnh đế cùng Lý thiên hậu... Cư nhiên họ có cùng một khung di ảnh?" "Ca sĩ bị gϊếŧ... Ở hiện trường tử vong phát hiện chụp được giày của hung thủ?" "Tân tiểu hoa đán cùng với ảnh hậu... Đồng thời tử vong?" Giang Bạn: "Tại sao em không theo dõi Weibo của anh?" Thẩm Nguyên Gia: "..." Bởi vì cô không muốn sau khi nhấn theo dõi lại nhìn thấy bọn họ có cùng khung di ảnh, không theo dõi không theo dõi! Người mẫu x Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Nhân vật chính: Thẩm Nguyên Gia, Giang Bạn
Trạch Thiên Ký
Trạch Thiên Ký
Tác giả:
Dịch giả: vipnd2003 Thái Thủy nguyên niên, có thần thạch từ không gian bay tới, phân tán khắp nhân gian, trong đó có thần thạch rơi vào Đông Thổ đại lục, phía trên có khắc đồ đằng kỳ quái, có người bởi vì xem đồ đằng mà ngộ đạo, sau lập ra quốc giáo. Mấy ngàn năm sau, thiếu niên cô nhi Trần Trường Sinh mười bốn tuổi, vì chữa bệnh cải mệnh rời khỏi sư phụ của mình, mang theo một tờ hôn ước đi tới thần đô, từ đó mở ra một hành trình quật khởi của nghịch thiên cường giả.

BXH TUẦN