Mọi người đều biết, Cửu công chúa Thịnh Thập Nguyệt của hoàng gia là một phế vật Càn Nguyên không học vấn, không nghề nghiệp, nổi tiếng ăn chơi trác táng.
Trong khi những người thừa kế khác mưu tính tranh giành ngai vàng, Thịnh Thập Nguyệt thì săn chim ưng, nuôi chó vàng, chẳng biết thơ sách là gì.
Những hoàng tử hoàng nữ khác thi thố tài năng thơ ca, binh pháp, cưỡi ngựa bắn cung, còn nàng Thịnh Thập Nguyệt thì đánh gà chọi, xem kịch, cá độ chọi dế, tối đến lại chạy đến chốn gió trăng ném ngân phiếu, ngày ngày mơ mộng được phong làm vương gia, tới phong địa mà sống cuộc đời vui vẻ.
Nhưng không biết kẻ trời đánh nào nhìn nàng không thuận mắt, dâng tấu lên chỉ trích nàng.
Hoàng đế vừa nghe đã vỗ trán, lập tức muốn chọn vài Khôn Trạch phù hợp, kiếm cho Thịnh Thập Nguyệt một thê tử để quản thúc.
Thịnh Thập Nguyệt nghe xong, tối đó liền đạp cửa bước vào kỹ viện lớn nhất ở Biện Kinh. Trong cơn say khướt, nàng kéo lấy hoa khôi đang chơi đàn bên cạnh, đòi đối phương cùng nàng hoan ái một đêm.
Màn rèm đỏ ngập mùi hương ấm áp, mái tóc đen như lụa vờn trước mắt nàng, tín hương ngào ngạt làm người ta mê mẩn.
Ngoại trừ việc nàng Thịnh Thập Nguyệt bị một Khôn Trạch đè ra "thế này thế kia," thì mọi chuyện đều rất tuyệt vời.
Cho đến khi ánh mặt trời lọt qua cửa sổ, Thịnh Thập Nguyệt mơ màng tỉnh dậy, xoay người nhìn rõ người trong lòng mình.
Dung nhan thanh tú tuyệt trần, lạnh như sương tuyết, cho dù đang nhíu mày lúc ngủ cũng không che được phong thái cao quý khó ai bì kịp – không ai khác chính là đương triều Thừa tướng, người được dân chúng kính yêu, mẫu hoàng trọng dụng, và là Khôn Trạch đỉnh cấp duy nhất của nước Lương.
Điều đáng sợ nhất, nàng ta còn được xưng tụng là Thái tử phi tương lai, thậm chí là Hoàng hậu!
Đối với những người thừa kế khác, đây có thể là một chuyện đại hỷ.
Nhưng với Thịnh Thập Nguyệt, đó chính là thanh đao treo lơ lửng trên đầu.
Hồi tưởng lại vô số lần trước đây từng gặp nàng ta, đối phương luôn nhíu mày, nghiêm nghị trách mắng, lòng nàng chỉ muốn ngất xỉu.
Và đúng là sau cơn say chưa tan, cộng thêm làm việc quá độ, lại bị dọa sợ, nàng thực sự lăn ra bất tỉnh.
Lần tỉnh dậy tiếp theo, nàng đã thấy mình mặc hỉ phục đỏ trên người…
Xoay đầu nhìn, Thừa tướng đại nhân thanh nhã như ánh trăng lạnh lẽo đang ngồi bên giường, khẽ mỉm cười với nàng rồi nhẹ nhàng mở miệng:
“Điện hạ, ta vừa soạn vài điều gia quy, ngươi học thuộc đi nhé.”
“Thứ nhất, từ nay phải đọc sách cho đàng hoàng, cầm kỳ thi họa, cưỡi ngựa bắn cung là những điều cơ bản. Thứ hai, không được bước chân vào nơi gió trăng. Thứ ba…”
Thịnh Thập Nguyệt nghe mà mặt đầy tuyệt vọng, quyết định đập đầu vào tường.
Nhưng “cốp” một tiếng, nàng không chết mà lại khiến thiên hạ lan truyền tin đồn:
“Phế vật sắc lang định giở trò với Thừa tướng đại nhân trong đêm tân hôn, bị đối phương liều chết phản kháng, cuối cùng đập đầu vào tường tự trách!”
Bách tính hả hê vỗ tay tán thưởng, tiếc trời cao không mở mắt, không cho phế vật này đập đầu chết luôn đi!
Đang quỳ trên bàn tính vàng, Thịnh Thập Nguyệt đầy nghi hoặc:
“Các ngươi còn biết đây là đêm tân hôn đúng không? Ta âu yếm với chính thê tử của mình cũng gọi là giở trò?”
Khoan đã!
Thê tử! Ta chỉ muốn làm phế vật chờ chết, không muốn tranh đoạt hoàng vị đâu!
Cặp đôi:
Công chúa ăn chơi trác táng, nhỏ tuổi hơn x Thừa tướng thanh lãnh ngoài mềm trong cứng, dụ thụ
Chênh lệch tuổi: 6 tuổi
---
Thuật ngữ:
Càn Nguyên: Alpha
Khôn Trạch: Omega
Trung Dung: Beta
Không có các loại "phụ kiện" đặc biệt.