Cổ Đại

Danh Sách Truyện

Phò Mã Thê Nô Của Công Chúa Âm Trầm
Phò Mã Thê Nô Của Công Chúa Âm Trầm
Trong vương triều này, các công chúa không chỉ có quyền tuyển mộ phủ binh, mà còn sở hữu lãnh địa riêng cùng bổng lộc dồi dào. Tính tình phần nhiều kiêu ngạo, tùy hứng, chuyện “giết phò mã” tuy hiếm nhưng cũng không phải chưa từng có tiền lệ. Trong số đó Chương Hoa công chúa, độc nữ của hoàng hậu lại càng là người nắm trong tay quyền thế ngút trời. Nghe đồn nàng dung mạo xấu xí, tính tình âm hiểm khó dò, hành sự quỷ quyệt, đến nỗi hai vị phò mã dự tuyển trước đó đều chết yểu liên tiếp. Từ đó về sau, hễ có buổi “xem mặt công chúa”, các công tử trong kinh thành vừa nghe tên Chương Hoa, ai nấy mặt cắt không còn giọt máu, chỉ hận không thể bỏ trốn khỏi kinh thành ngay trong đêm. Mà đúng lúc ấy, Doãn Tinh, một kẻ xui xẻo mới xuyên tới thế giới này, lại phát hiện mình chính là một trong những “phò mã dự tuyển” sắp bị gọi vào cung xem mặt! Vì mạng sống, Doãn Tinh lập tức lên kế hoạch đào hôn trong đêm, chỉ tiếc trời cao thích trêu người, nàng càng chạy lại càng chạy thẳng vào phủ công chúa, một phen âm sai dương lạc liền biến thành phò mã thật sự của Chương Hoa công chúa! Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là vị công chúa “ác danh lan xa” kia, không những không dữ tợn như lời đồn, mà ngược lại xinh đẹp, ôn nhu, đối nhân xử thế lại rất khoan dung, thậm chí còn không truy cứu việc nàng dám giấu thân phận đại tội. Doãn Tinh cảm động rơi lệ, thầm nghĩ: “Rõ ràng là có kẻ ganh tỵ với công chúa nên mới tung tin thất thiệt hãm hại nàng!” Từ đó, nàng hạ quyết tâm phải báo đáp ân tình công chúa, dù có bị người ta trêu chọc là ‘phò mã nô thê’, nàng cũng cam tâm tình nguyện! Ai ngờ về sau, công chúa ôn nhu kia lại từng bước đoạt quyền, trở thành nữ đế sát phạt quả quyết, tung hoành thiên hạ không ai dám động đến. Đến khi nhìn lại Doãn Tinh mới nhận ra, những lời đồn khi xưa, chỉ có phần “xấu xí” là giả, còn những phần khác… hình như đều thật cả! Bởi những kẻ từng đối đầu hay xúc phạm công chúa, về sau đều lần lượt biến mất không tung tích… Nhân vật chính: Doãn Tinh × Chương Hoa công chúa(Huyền Dịch Chân). Tóm tắt một câu: Công chúa của ta, tuyệt đối không phải loại bệnh kiều đâu! Chủ đề: Tình yêu có thể chữa lành mọi đau khổ và cứu rỗi linh hồn.
Xuyên Thư Thành Tra A Ta Vô Hạn Khắc Kim
Xuyên Thư Thành Tra A Ta Vô Hạn Khắc Kim
Tiết Trừng xuyên thư rồi. Trong tay nắm kịch bản tra A, lại còn được tặng kèm một cái hệ thống hoàn tiền gấp đôi, vừa tỉnh dậy nàng đã nằm bên cạnh vị tiểu kiều thê xinh đẹp như hoa đang run rẩy nhưng không nói được. Cô gái câm ấy bị đánh cho thương tích đầy mình, chân còn bị xiềng xích, đôi mắt đáng thương nhìn nàng. Ấy vậy mà khi Tiết Trừng ngoắc tay, nàng ấy vẫn ngoan ngoãn rụt rè bò tới. Tiết Trừng nhìn gương mặt nhìn như thuần khiết vô hại kia, thật khó có thể liên hệ được đây chính là nữ chính về sau sẽ lột da róc xương băm nàng thành thịt vụn cho chó ăn. Đẹp thì đẹp thật, nhưng tàn nhẫn cũng thật sự tàn nhẫn. Để giữ mạng, Tiết Trừng rút dao tự rạch hai nhát, nghiêm mặt nói rằng trước đây nàng bị quỷ ám mới làm ra sai lầm lớn như vậy. Tin hay không thì tùy, nhưng kể từ ngày đó Tiết Trừng bắt đầu mở chế độ dốc toàn lực cưng chiều nàng ấy. [Ký chủ vì nữ chính tiêu tốn 50 văn, nữ chính tâm trạng vui vẻ, hệ thống thưởng cho ký chủ 20 lượng bạc.] [Ký chủ vì nữ chính tiêu tốn 300 lượng, nữ chính mừng rỡ, hệ thống thưởng cho ký chủ 1000 lượng vàng.] Tiêu hoài không hết, thật sự tiêu không hết. Càng tiêu càng nhiều, vừa dỗ được nữ chính vừa nằm không kiếm tiền, Tiết Trừng sung sướng đến mức muốn gác kiếm về hưu, nằm ngửa hưởng phúc cả đời. Nào ngờ ngay lúc nàng viết xong thư hòa ly chuẩn bị buông tay cho nàng ấy tự do, tiểu mỹ nhân câm đôi mắt u ám, bất ngờ mở miệng nói: “Ở lại bên ta, hoặc chết trong tay ta, ngươi chọn đi.” Tiết Trừng không muốn chết, đành ngày đêm cần cù “cày ruộng”. Cũng không hẳn không tốt, chỉ là hơi mỏi tay.
Sau Khi Giả Chết, Sư Tôn Vô Tình Đạo Hối Hận Rồi
Sau Khi Giả Chết, Sư Tôn Vô Tình Đạo Hối Hận Rồi
Tô Linh Khanh vốn là một cô nương phàm tục cô độc. Do nàng sinh ra mang sát thể, bị cho là điềm gở, song thân mất sớm, thôn dân xa lánh. May thay nàng gặp được sư tôn – Lăng Vân Nguyệt, người được xưng tụng là chính đạo đệ nhất nhân, Lăng Tiêu Tiên Tử – thu nhận, đưa nàng về Thiên Diễn Tông. Sư tôn đối đãi với nàng vô cùng tốt, mọi điều đều chu đáo. Ngày qua tháng lại, Tô Linh Khanh đắm chìm trong sự ôn nhu của sư tôn. Dẫu đã từng được cảnh báo, nàng vẫn không thể kiềm lòng, trầm luân trong đoạn tình cảm không nên có ấy, yêu nàng ấy sâu đậm. Tô Linh Khanh vì tình khổ sở, tương tư suốt nhiều năm, rốt cuộc chọn ngày sinh thần của mình để can đảm bày tỏ tâm ý, nhưng điều nàng nhận lại lại là một kiếm xuyên tim. Mũi kiếm sắc bén đâm thẳng vào ngực, Tô Linh Khanh ngẩng đầu, ánh mắt không oán không hận, chỉ đầy rẫy nghi hoặc. Ánh mắt của Lăng Vân Nguyệt lạnh nhạt, không còn chút ôn nhu như xưa, lãnh đạm nói ra nguyên do. Thì ra, nàng vẫn luôn tu luyện Vô Tình Đạo. Con đường này muốn đại thành, trước tiên nàng phải có một người thật lòng yêu mình, rồi tự tay giết người ấy. Biết được chân tướng, lòng Tô Linh Khanh chỉ còn lạnh lẽo. Ôn nhu của sư tôn là giả, thâm tình thỉnh thoảng lộ ra cũng là giả. Sư tôn từng cứu nàng giữa nước lửa, nay làm vậy, cũng coi như trả hết ân nghĩa năm xưa. Từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt. ...... Thế nhân chỉ biết sát thể sinh ra là điềm xấu, lại chẳng hay người mang sát thể đều có hai sinh mệnh. Tô Linh Khanh chưa chết. Sau khi bị trường kiếm xuyên tim, thân thể nàng hóa thành tro bụi trước mặt Lăng Vân Nguyệt, nhưng lại tụ hình trở lại bên bờ sông Lạc Thủy. Một lần nữa sống lại, nàng rời xa tất thảy dĩ vãng, ẩn thân vào thâm sơn, chuyên tâm tu hành. Trăm năm sau, đạo pháp đại thành. Tái nhập thế gian, nàng vốn tưởng rằng Vô Tình Đạo của Lăng Vân Nguyệt đã viên mãn, nàng ấy ắt đã phi thăng tiên giới, nào ngờ lại nghe được tin tức: Lăng Tiêu Tiên Tử sa vào ma đạo. Năm xưa một kiếm xuyên tim, tình ý của Tô Linh Khanh với nàng ấy đã chẳng còn bao nhiêu, nàng cũng chẳng còn lòng dò hỏi chuyện năm xưa là thế nào. Đêm ấy, một bóng hình yểu điệu đột nhiên xông vào khách điếm nơi nàng tạm trú, không cho nàng kịp mở miệng, liền ép nàng xuống giường. Bên tai vang lên thanh âm quen thuộc đến tận xương tủy: “Linh Khanh, sư tôn hối hận rồi...” (Chú thích: Những điều Linh Khanh nhìn thấy không phải toàn bộ sự thật, chân tướng sẽ dần hé lộ trong truyện.)
Che Mặt
Che Mặt
Ta và vị chủ nhân hay cởi áo người ta của ta ~ CP: Thẳng thắn thuần khiết X Bệnh tật quyến rũ chịu đựng Viết chơi giải sầu, đoản văn cổ phong, không v, kết cục HE to đùng.
Hậu Viện Bốc Cháy
Hậu Viện Bốc Cháy
Tác giả:
Tránh lôi: Công từng có hôn sự, đôi bên lợi dụng lẫn nhau, không có thực chất. Tại Quang Lộc phường – nơi công hầu tụ hội, phủ Lâm Dĩnh Bá một mình chiếm thế phong hoa, nghèo đến mức ai nghe cũng lệ rơi, ai thấy cũng động lòng thương xót. Nghe nói trong phủ chẳng đủ tiền nuôi ngựa, đường đường Lâm Dĩnh Bá – Thôi Uẩn – ra ngoài chỉ có thể cưỡi lừa. Nghe nói phủ chẳng có nổi người may vá, Thôi Uẩn phải tự mình xỏ kim luồn chỉ. Nghe nói Công chúa nước Kỷ quyền thế lẫy lừng từng có đoạn tình sử khiến người mặt đỏ tim run với Thôi Uẩn, song cuối cùng lại vì chữ “nghèo” mà đoạn tuyệt. Chốn kinh thành chuyện vụn vặt chất chồng, Thôi Uẩn lại bị điều ra ngoài. Nào ngờ vào một đêm trăng tối gió cao, nàng cứu được một nữ thương nhân giàu sang phú quý, từ đó vận mệnh hoàn toàn đổi khác. Nữ thương nhân dẫn Thôi Uẩn đi xem điền trang vạn khoảnh, kho tàng lụa gấm đầy ắp, vàng bạc châu báu chất như núi. Sau khi hứng trọn một bộ “quyền pháp ê răng”, Thôi Uẩn hồi kinh bẩm báo, nào ngờ nữ thương nhân chẳng chịu buông tay, đuổi theo đến tận kinh thành. Thôi Uẩn: “Ngươi còn muốn ta xem cái gì nữa?” Nữ thương nhân: “Lần này, đổi lại ta nhìn nàng.” Thế gia khinh miệt: “Bỏ qua danh môn khuê nữ, lại đi hòa ly rồi cưới nữ thương nhân?” Nữ thương nhân: “Ta không có danh cũng chẳng có quý, ta chỉ có bạc mà thôi.” Tránh lôi: Phiên ngoại là lúc tôi cao hứng viết chơi, không phải cặp đôi chính, là thế giới song song. CP không phản bội.
Đồ Nhi Chó Điên Của Sư Tôn Vạn Người Mê
Đồ Nhi Chó Điên Của Sư Tôn Vạn Người Mê
Tác giả:
Bạc Tuyết Nùng là người Thẩm Yên Đình vớt về từ biển tử thi. Kể từ khoảnh khắc bái sư, số mạng của nàng đã thuộc về Thẩm Yên Đình; Bạc Tuyết Nùng từ ấy luôn lấy làm vinh phúc khi được theo học một sư tôn như Thẩm Yên Đình. Ngày ấy trong tông môn, có một vị tiểu sư muội rất quái lạ xuất hiện, điều kỳ lạ là nàng lại có thể nghe thấy tiếng lòng của tiểu sư muội ấy. Tiểu sư muội thường thầm nghĩ: sư tôn thật chẳng uổng là kẻ làm thiên hạ mê luyến trong các cổ thư, thật khiến người say đắm. Đóa hoa cao lãnh ấy thường ngày tỏ vẻ lạnh nhạt, kiệm lời; ai biết khi lên giường sẽ phóng túng ra sao — tiếc thay sư tôn tu vi thâm hậu, không thể chỉ dựa vào một người mà chiếm hữu được, ta cần bằng hữu. Tiểu sư muội nhìn sư tôn như kẻ săn mồi, ánh mắt đầy tham lam, chẳng hề tỏ lòng tôn kính. Tiểu nữ kia dám mơ tưởng đến sư tôn, lại còn muốn liên thủ cùng kẻ khác vấy bẩn sư tôn — vậy thì chết cho rạch ròi đi cho xong. — Bạc Tuyết Nùng tưởng giết hết tiểu sư muội thì mọi sự an ổn, nào ngờ sau đó nàng đọc được càng nhiều tiếng lòng hơn, kẻ tham vọng sư tôn càng ngày càng nhiều: tông chủ mặt hiền từ lại muốn cùng sư tôn song tu, sư bá ít nói nhiều tật mưu toan nhìn trộm sư tôn tắm, sư thúc tuân thủ đạo luật lại lén thả dược vào trà của sư tôn, y đồng nhát gan... v.v. Sư tôn của nàng tựa như một tiên nhân bị vấy bẩn, đáng lẽ nàng ấy phải được treo trên trời cao, chứ không phải làm trò cho kẻ phàm phu; nếu họ đều muốn khiến sư tôn sa lầy, vậy thì thưởng cho họ cái chết đi. Bạc Tuyết Nùng bận rộn không thôi: ngoài chuyên tâm tu hành, còn phải luôn canh chừng sư tôn — đó vốn là phận sự của nàng. Lý tưởng của nàng là giúp sư tôn vững ngôi tiên vị, không bận lòng chuyện thế nhân phiền nhiễu. Chẳng ai được kéo sư tôn của nàng ra khỏi thần đàn, nào ngờ kẻ xúc phạm đến sư tôn lại là nàng. Một sự cố khiến nàng trở thành thuốc giải cho sư tôn. Sau phút say đắm khoái lạc, Bạc Tuyết Nùng đầy hối hận; nhìn bàn tay sư tôn đưa ra, nàng chỉ thốt được một câu: “Đệ tử vì sư tôn nguy nan không từ, có chết cũng cam lòng; việc này chỉ là mưu mô của kẻ tiểu nhân, sư tôn không cần thương xót.” Sư tôn thường ngày lãnh nhạt bỗng nhiên đỏ mắt: “Vậy sư tôn cầu Nùng nhi thương ta được chăng?” Khoảnh khắc ấy, nàng lần đầu nghe thấy tiếng lòng của sư tôn. 【Vở kịch nhỏ】 Bạc Tuyết Nùng(gào như thú điên): Sư tôn nhà ta chính là tiên tử, sinh ra nên được treo cao trên trời; nếu rớt xuống, ta cũng phải treo nàng ấy lên cho bằng được! Thẩm Yên Đình(khuôn mặt nghiêm túc): Ta sợ độ cao… Hướng dẫn thưởng thức, 1. 1v1,phong hệ tu tiên truyền thống có vài thiết lập riêng, nữ chủ là kẻ luôn hướng về sư tôn, dần dần tương tư lẫn nhau; nhân vật không hoàn mỹ, nữ kém tuổi có vấn đề về huyết mạch, vì tình mà ngừng tay sát hại, HE (kết cục hạnh phúc). 2. Trước mặt sư tôn giả bộ ngoan thục mà trong lòng cuồng loạn, trước mặt đồ đệ tỏ vẻ lãnh đạm nhưng lại hết mực sủng ái.
Khúc Nhạc Điền Viên Gl
Khúc Nhạc Điền Viên Gl
Văn án 1 Người dân thôn Trấn Tiền mỗi khi nhắc đến Tần Trinh đều không khỏi lắc đầu thở dài: Thân thể mảnh mai thế kia, e là khó sinh nở, một nữ nhân như vậy không thể lấy về làm vợ. Nhưng sau khi thành thân, Đường Tư Tiện lại tận mắt chứng kiến cảnh Tần Trinh một mình thả lưới bắt cá, tay không leo cây hái quả, cuốc đất trồng trọt, việc gì cũng làm... Đường Tư Tiện: Chẳng lẽ các ngươi hiểu nhầm về “mảnh mai” rồi sao? Văn án 2 Trong lúc trốn chạy, Đường Tư Tiện bất ngờ ngã xuống sông, khi nàng trèo lên bờ mới phát hiện ra mình đã xuyên không! Một triều đại xa lạ, thân phận trống rỗng, việc an thân lập nghiệp đều trở thành vấn đề nan giải. Tình cờ may mắn, nàng nhận được một thân phận mới, cuối cùng cũng có thể an cư nơi thôn Trấn Tiền. Thân không một xu dính túi, không nhà không cửa, may mà còn có một linh tuyền kỳ diệu... và một tức phụ thông minh, thâm sâu khó lường. Từ đây bắt đầu con đường tay trắng lập nghiệp: nuôi cá, trồng lúa, trồng cây ăn trái, gây dựng cuộc sống mới! Tên gọi khác: 《Vua khẩu chiến lớn tuổi sa vào bẫy của đóa hắc bạch liên hoa bụng dạ thâm sâu》 Đặc điểm truyện: Nhịp truyện hơi chậm, không vội vàng. Hai nữ chính chênh lệch 6 tuổi. Vua khẩu chiến lớn tuổi, giả vờ non nớt (công) × Tiểu bạch liên tinh quái, bụng dạ đen tối, giả yếu đuối (thụ). Nhiều tình tiết "tấu hài", đối thoại sắc bén, hành động tinh quái, tự do tung hoành. Tóm tắt ngắn gọn: Vua khẩu chiến lớn tuổi ngã vào bẫy của đóa bạch liên bụng dạ đen tối. Chủ đề: Tri kỷ đồng hành, cùng nhau vượt qua thử thách.
Sư Muội Quá Yêu Ta, Phải Làm Sao Đây?
Sư Muội Quá Yêu Ta, Phải Làm Sao Đây?
【Sư muội chính trực kiên cường, một lòng cứu sư tỷ × Sư tỷ lạnh lùng cao quý, ngộ nhận sư muội si mê bản thân 】 Đời trước, tông môn gặp tai họa vì có nội gián, Chúc Du trọng sinh, quyết không để bi kịch tái diễn, nhất định phải cứu lấy tông môn. Trước hết, Chúc Du cần bảo toàn tính mạng của sư tỷ Úc Vãn Vũ. Đối phương là tu sĩ thiên tài nhất trong tông môn, đời trước bị nội gián bày mưu, bất ngờ bỏ mạng. Đời này, tuyệt không thể để việc ấy xảy ra. Chúc Du dốc sức từ ngoại môn tiến vào nội môn, tiếp cận Úc sư tỷ, liều mình tìm cách xoay chuyển vận mệnh. Nàng vì Úc sư tỷ mà mấy lần liều mạng, chẳng màng sống chết. Ngay khi Chúc Du tưởng kế hoạch đã sắp thành, thì chuyện lại chuyển biến vi diệu. “Tâm tư si mê của Chúc sư muội, ta đã biết rõ.” Hôm ấy, vẻ mặt xưa nay luôn tĩnh lặng lạnh nhạt của Úc sư tỷ rốt cuộc cũng thay đổi, đôi gò má trắng nõn ửng hồng, khẩu khí vẫn tự nhiên mà chắc nịch: “Ta thuận theo ý nàng.” Góc nhìn của Úc sư tỷ: Úc Vãn Vũ xưa nay luôn được mọi người kính ngưỡng. Nàng là đệ tử thân truyền duy nhất của chưởng môn, thiên tư trác tuyệt, là bậc kiêu hùng trong lớp tu sĩ trẻ của tu chân giới. Đồng môn từ xa ngưỡng vọng nàng, xem nàng là biểu tượng hoàn mỹ của môn phái. Mọi người đưa nàng lên bệ cao, đặt vô số danh hào vương miện lên đầu nàng, tự ý vì nàng mà đoạn tuyệt trần duyên. Ánh mắt ấy vừa là tôn kính, cũng là xiềng xích. Úc Vãn Vũ đứng ngoài cuộc, tin rằng chẳng ai có thể thực sự bước đến gần nàng, hiểu nàng, chân thành đối đãi với nàng. Về sau. Chúc Du đã thay đổi nhận định ấy của nàng. Nàng ấy thiên tư thường thường, ngay cả việc vào nội môn cũng chật vật khôn xiết. Nhưng cho dù thương tích đầy mình, bị hiểu lầm, bị giễu cợt, Chúc Du vẫn không ngừng tiến về phía Úc Vãn Vũ. Úc Vãn Vũ hiểu ra, Chúc sư muội nhất định là yêu nàng đến điên cuồng. Ừm, nàng cũng vậy. Ghi chú: Chúc Du sẽ trở nên cường đại. Song sơ luyến. Kết cục HE (hạnh phúc).
Dạy Dỗ Phong Kiến Giới
Dạy Dỗ Phong Kiến Giới
Tác giả:
Làm nghề “dạy dỗ” gần mười năm, Dịch Văn sống rất sảng khoái, từ kinh tế tới tinh thần. Đùng một cái, hắn vì tai nạn xe cộ xuyên qua thời phong kiến mà lệnh vua là lệnh trời. Là một người hành nghề chuyên nghiệp, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội chơi đùa ở đây được chứ. Xã hội phân cấp bậc rõ ràng càng làm hắn hứng thú hơn việc giả vờ bình đẳng ở kiếp trước. Hắn có thể đi xa đến đâu, có thể dùng thủ đoạn nào để săn bắt con mồi, khiến chúng vừa khóc vừa cầu xin hắn đây? Note: dạy dỗ, cổ trang, nhất công đa thụ, đam mỹ, NP, đi thận không đi tâm (?), nguỵ côn trùng, thăng cấp trong xã hội (?), cường cường, cung đình, … Note 2: Hãy cmt cho sốp biết các bác thích gì nhá 🥳
Âm Duyên Kết
Âm Duyên Kết
Tác giả:
Nói đơn giản, đây là câu chuyện về nữ chính bất hạnh bị ép gả vào nhà họ Bùi. Kết quả đàng trai đi bán muối trước khi cưới, thế là bị lừa kết âm hôn. Cuối cùng ma xui quỷ khiến kiểu gì lại gả cho một nữ quỷ ác độc, thêm vào trải nghiệm đau thương khi bị đối phương tìm đến tận cửa tính sổ. Trong "Mẫu Đơn đình" có viết: "Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm. Sinh giả khả dĩ tử, tử khả dĩ sinh. Sinh nhi bất khả dữ tử, tử nhi bất khả phục sinh giả, giai phi tình chi chí dạ". (Tạm dịch: Tình bắt đầu từ đâu, chỉ khoảnh khắc lại đậm sâu. Người sống có thể chết, người chết có thể tái sinh. Sống lại không thể cùng chết, chết lại chẳng thể hồi sinh, đều không phải là tình.) --- Nếu nói sống chết do trời, yêu hận lại do người. Âm dương không thể tách rời, chỉ có tình yêu lưu truyền mãi. ----- Editor: cái trình dịch thơ nó âm vô cực. Mình rất tệ về văn cổ đại, nên sẽ có chút hơi hướng của văn hiện đại, mong mọi người bỏ qua.
Xuyên Thư Thành Phò Mã Alpha Ở Rể Của Trưởng Công Chúa
Xuyên Thư Thành Phò Mã Alpha Ở Rể Của Trưởng Công Chúa
◎ Lập ý: Nắm bắt cơ hội, cải biến vận mệnh, trân quý người bên cạnh Văn án: Trì Vãn xuyên thư rồi. Trong sách, nàng là một Càn Nguyên pháo hôi ác độc, thân làm phò mã lại chẳng biết điều, âm mưu hãm hại Trưởng công chúa, hạ dược khiến Trưởng công chúa tự phế tuyến thể, trở thành phế nhân. Về sau nàng bị Trưởng công chúa phế làm nhân trư*, chết trong thảm trạng. (*Nhân trư: người bị ch.ặ.t tứ chi, đục ngũ quan – hình phạt thời cổ đại.) Điều tệ hơn là, thời điểm nàng xuyên thư lại không đúng lúc – Trưởng công chúa đã mặt mày đỏ bừng nằm trên giường, chỉ là đôi mắt vẫn lạnh lẽo, khát máu. Trong lòng Trì Vãn chợt trầm xuống, nàng lập tức ném bình dược trong tay, quỳ xuống trước giường: "Ta có thể chữa, thật đó!" Tình thế cấp bách, để thay đổi hình tượng, cải biến vận mệnh, sau khi cứu được Trưởng công chúa, Trì Vãn ngày càng cần mẫn hầu hạ quanh người nàng, mỗi ngày đều gọi một tiếng "điện hạ dài", "điện hạ ngắn", ghi chép lại từng ngày như sau: Mồng bảy tháng Giêng, hầu hạ Trưởng công chúa Mồng tám tháng Giêng, hầu hạ Trưởng công chúa Mồng chín tháng Giêng, hầu hạ Trưởng công chúa …… Ngày hai mươi tháng Sáu, Trì Vãn à Trì Vãn, ngươi là phò mã, địa vị cao sang quyền quý, sao cả ngày chỉ xoay quanh nữ nhân, sa đọa đến mức này, không thể tiếp tục như vậy được nữa! Ngày hai mươi mốt tháng Sáu, hầu hạ nương tử thân yêu nhà ta ~ ** Trưởng công chúa nhìn tên cặn bã đang bận rộn chữa trị bên cạnh mình trị nàng không khỏi sinh nghi – Trì Vãn lại đang nghĩ ra chiêu trò gì hòng hại nàng đây? Chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định tự tay giết kẻ cặn bã này. Thế nhưng Trì Vãn dường như đã thay đổi. Dù nàng có gây khó dễ thế nào, người kia cũng âm thầm chịu đựng, rõ ràng rất giận, nhưng chưa từng nổi nóng. Chỉ là nghe hạ nhân kể lại, thú bông lông thú trong phòng phò mã đều bị nhổ sạch trụi lủi. Đối mặt với kẻ ngoài cười nhạo nàng sợ thê, Trì Vãn chỉ nói một câu: "Ấy là sở thích, các ngươi biết gì chứ!" Gặp kẻ nhục mạ Trưởng công chúa, Trì Vãn nhịn không được, liền xắn tay áo lao tới đánh luôn. Trưởng công chúa dần dần cảm thấy, bên người có một kẻ như vậy cũng chẳng tệ, liền gọi Trì Vãn thị tẩm. Nào ngờ, nàng ấy đường đường là phò mã lại đỏ mặt, ấp úng: "Ta... ta không biết..." ** Trưởng công chúa dung mạo tuyệt thế, là đệ nhất Khôn Trạch Đại Chu. Song sau khi chết thảm trùng sinh, Trưởng công chúa trở nên hung lệ lạnh lùng, tàn nhẫn thích tàn sát, kẻ đắc tội nàng đều không có kết cục tốt. Trì Vãn không muốn chết, chỉ còn cách lấy lòng Trưởng công chúa, tiêu trừ hận ý của nàng ấy đối với mình. Đợi đến ngày Trưởng công chúa đăng cơ, nàng lập tức thu dọn hành lý trốn chạy trong đêm. Nào ngờ nửa đường lạc phương hướng, đành phải dừng lại nghỉ tạm ở nhà dân quê. Kết quả, Trì Vãn vừa tỉnh dậy đã phát hiện bên ngoài bị cấm quân vây chặt không kẽ hở. Trưởng công chúa đã đăng cơ, sắc mặt âm trầm, cả người tỏa ra hàn ý, bước đến. Trì Vãn hoảng sợ tưởng nàng ấy muốn giết mình, nhưng người kia vừa đến gần, hàn ý trên thân liền tiêu tán, như thể sợ dọa đến nàng. Chỉ thấy Trưởng công chúa cao cao tại thượng, như sợ nàng trốn mất, nắm chặt tay nàng, rồi đặt tay nàng lên vùng bụng hơi nhô lên, khẽ khàng cầu khẩn: "A Vãn, ta... bảo bảo nhớ nàng rồi, theo ta hồi cung được không?" 【Lưu ý trong truyện này】 Song khiết, Càn Nguyên không có xx. — Càn Nguyên = Alpha Trung Dung = Beta Khôn Trạch = Omega
Xuyên Thành Alpha Cặn Bã Pháo Hôi Của Nữ Hoàng Tương Lai
Xuyên Thành Alpha Cặn Bã Pháo Hôi Của Nữ Hoàng Tương Lai
Tác giả:
Thẩm Chi Ngu là công chúa đương triều, xuất thân tôn quý, chẳng ngờ lại bị mất trí, bị một tên vô lại nơi thôn dã nhặt về nhà. Tên vô lại ấy không những lăng nhục nàng giữa thanh thiên bạch nhật, còn toan cưỡng ép đánh dấu nàng, thường ngày ra tay đánh mắng, khiến nàng tự phế tuyến thể, què một chân, trên mặt cũng lưu lại vết sẹo. Sau khi khôi phục ký ức, Thẩm Chi Ngu dùng thủ đoạn huyết tinh đăng cơ xưng đế. Nàng ra lệnh đánh gãy đầu gối tên vô lại, móc sống tuyến thể, rồi lột da nghiền xương nàng ta, thi thể bị dã thú nơi hoang dã gặm sạch. Khi đọc đến kết cục truyện, Quý Bình An cười lớn: “Thống khoái thay!” — Mở mắt lần nữa, Quý Bình An đã xuyên thành tên vô lại kia trong truyện. Gió lạnh thấu xương, nữ tử dung nhan thanh lãnh nằm bất lực trong sân viện, mà nàng thì lại đang chuẩn bị cưỡng ép đánh dấu đối phương. Nghĩ tới kết cục bi thảm của tên vô lại trong cốt truyện, hai chân nàng mềm nhũn, liền quỳ rạp xuống đất, run rẩy nắm lấy tay đối phương. “Ta giúp nàng trị thương, rồi… rồi sẽ thả nàng rời đi.” Lời còn chưa dứt, trong đầu bỗng vang lên một âm thanh: 【Đinh, phát hiện người ứng cử hoàng vị, mở khóa hệ thống rút thẻ hảo cảm.】 Quý Bình An tinh thần phấn chấn, lời nói xoay chuyển: “Ta giúp nàng trị thương, từ nay về sau, chẳng ai dám khi dễ nàng nữa!” Thẩm Chi Ngu cụp mắt, ánh nhìn lãnh đạm, trong lòng khẽ cười lạnh. — Về sau, đại lễ đăng cơ của nữ hoàng. Quý Bình An hoàn thành nhiệm vụ, thu dọn hành lý, định mượn hệ thống rời khỏi hoàng cung. Nào ngờ chưa kịp ra khỏi kinh thành, Ngự Lâm Quân đã toàn bộ xuất động, quan viên triều đình và bách tính quỳ đầy hai bên đường. Giữa không gian tĩnh lặng, Thẩm Chi Ngu mặc hoàng bào, đầu đội mũ miện mười hai tua, từng bước thong thả bước tới. Nàng nắm lấy tay Quý Bình An, đặt lên bụng mình, ánh mắt đỏ ngầu đầy chấp niệm: “Bình An, nàng định… bỏ lại ta và hài tử sao?” Quý Bình An: “??!!” Nàng khi nào khiến nữ hoàng hoài thai rồi chứ! Gợi ý đọc: Bối cảnh cổ đại ABO: Càn Nguyên = Alpha, Trung Dung = Beta, Khôn Trạch = Omega Nữ Alpha, không hệ thống phụ, ngọt ngào HE

BXH TUẦN