Cổ Đại

Danh Sách Truyện

Ta Cướp Nữ Nhân Với Nam Chính
Ta Cướp Nữ Nhân Với Nam Chính
Tiêu Cẩn xuyên vào một bộ truyện ngược đầy máu chó, trở thành một nữ phụ tuyến mười tám. Một nhân vật đặc biệt hội tụ đủ mọi "bi kịch": tàn phế, nữ giả nam trang và si mê nam chính. Nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng, bởi vì nàng căn bản không sống qua nổi ba chương. Nữ phụ pháo hôi này cũng tên là Tiêu Cẩn. Nàng là Tam Hoàng tử của Tề quốc, một chiến thần với chiến công hiển hách, danh chấn Cửu Châu, khiến tướng lĩnh các nước đối địch vừa nghe tên đã sợ mất mật – "Quỷ La Sát". Thế nhưng, chính chiến thần ấy sau một trận đại chiến lại bị phế cả hai chân, trở thành kẻ tàn tật, đi vài bước đã ho ra máu. Chưa hết, nàng còn mắc bênh ung thư phổi, sống lay lắt như ngọn đèn dầu sắp cạn. Nguyên nhân chẳng có gì khác, bởi đây là một bộ truyện ngược. Nam chính là Thái Tử Tề quốc, còn nữ chính là Công Chúa của một nước đã diệt vong. Sự tồn tại của Tiêu Cẩn chỉ có một mục đích: tiêu diệt đất nước của nữ chính, sau đó nhận cái kết thê thảm mà thôi. Ngay lúc này, Tiêu Cẩn nhìn đôi chân đã bị phế của mình, lại nhìn vũng máu lớn vừa ho ra, tâm trạng hoàn toàn sụp đổ. Nàng dịu dàng dặn dò quản gia chuẩn bị sẵn quan tài, đợi ngày tốt đẹp để nằm xuống. Bỗng một giọng máy móc của hệ thống vang lên. “Cảnh báo! Sinh mệnh của ký chủ chỉ còn lại 48 giờ. Hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sau khi hoàn thành sẽ được kéo dài thời gian sống.” “Nhiệm vụ 1: Cướp hôn – Ép cưới nữ chính sắp thành thân với nam phụ.” Hệ thống: “Nhắc nhở thân thiện, chỉ khi nào ký chủ hoàn thành tất cả các nhiệm vụ, sau đó để nữ chính tự tay giết chết mình thì đồng hồ sinh mệnh đếm ngược mới dừng lại, ký chủ mới có thể trở về thế giới ban đầu.” Tiêu Cẩn im lặng. Nàng tưởng tượng ra cảnh một bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối không thể đi lại vào ngày đại hôn của nữ chính, tinh thần phấn chấn lăn xe lăn đến cướp hôn. “...” Tiêu Cẩn: “Ta có thể chọn chết không?” Hệ thống: “Không thể đâu, ký chủ.” Sau bao gian truân, Tiêu Cẩn cuối cùng cũng hoàn thành tất cả các nhiệm vụ. Ngày hôm ấy, trời cao mây rộng, nhạn thu bay về phương nam. Sở Thiều đạp lên xác của những kẻ pháo hôi, khải hoàn về cố quốc, bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Cửu châu bốn bể, không ai không cúi đầu xưng thần. Tiêu Cẩn mặc áo tù nhân, bị cấm vệ quân áp giải, ngồi trên xe lăn ngước nhìn tân đế. Nàng hài lòng rồi. Bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Sở Thiều ban cho mình một nhát kiếm. Nữ đế Sở Thiều dung nhan tuyệt thế, mũ miện rủ xuống mười hai chuỗi ngọc. Nàng cầm trường kiếm, từng bước bước xuống bậc thang, ánh mắt ôn hòa nhìn Tiêu Cẩn. Ngay lúc Tiêu Cẩn nghĩ rằng mình sẽ bị một kiếm xuyên tim thì Sở Thiều lại giơ kiếm lên, cắt đứt cổ họng của một cấm vệ. Những cấm vệ còn lại sắc mặt tái nhợt, đồng loạt quỳ xuống. Sở Thiều nâng đôi tay đầy máu, quỳ xuống trước mặt Tiêu Cẩn, như đang ngước nhìn thần minh, chăm chú nhìn nàng rất lâu. Rồi nàng buông thanh kiếm nhuốm máu xuống, run rẩy nói: “Đừng rời xa ta.” - [Lưu ý quan trọng!!] 1. Mặc dù truyện có phong cách nhẹ nhàng, nhưng một số nội dung không quá nhẹ nhàng. 2. Chương 138-140 và chương 77-80 có liên quan đến câu chuyện của thế hệ trưởng bối, nội dung "máu chó" và không sạch, hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc. [Hướng dẫn sử dụng] 1. Sảng văn hư cấu, vui lòng không soi xét tính hợp lý. 2. Nữ chính Sở Thiều là bệnh kiều, tâm lý không bình thường. Hệ thống không có tác dụng lớn, Tiêu Cẩn chủ yếu dựa vào tài diễn xuất để sinh tồn. 3. Kết thúc có cú plot twist và là HE. Tóm tắt ngắn gọn: Ta cùng nàng sống chết không rời Tư tưởng: Tàn mà không phế, ý chí kiên cường, dũng cảm tiến về phía trước.
Xung Hỷ Gl
Xung Hỷ Gl
Tác giả:
Tiền Chanh là cô con gái kém được sủng ái nhất của Tiền gia, bị đưa vào Tư phủ để xung hỉ thay cho đích muội. Trong đêm tân hôn, Tiền Chanh mới phát hiện ra vị “Thiếu gia” Tư gia sắp chết yểu, Tư Cẩm, không chỉ có dung mạo xinh đẹp như nữ tử, mà khi cởi áo ngoài ra… quả nhiên là một nữ tử! Vì muốn được yên ổn sống sót trong Tư phủ, Tiền Chanh đành nhắm mắt mà hoàn thành động phòng. Cho đến khi nàng phát hiện ra Tư Cẩm “không nhìn thấy”. Vì vậy, nàng chỉ có thể mở mắt, nắm lấy tay đối phương đặt lên làn da hơi nóng của mình, run rẩy nói: "Đừng sợ, ta dạy cho ngươi." Kết quả là ngay trong đêm tân hôn, Tiền Chanh đã phát hiện Tư Cẩm đang giả mù —— Tiền Chanh nghiến răng cắn mạnh một cái: "Ngươi tiêu rồi!" Tư Cẩm chỉ ôm lấy nàng, mỉm cười dịu dàng: "Nếu cắn thêm lần nữa, thì người tiêu là ngươi đấy." Tư Cẩm đã thầm yêu một cô nương trong nhiều năm. Thế nhưng vì thân phận phức tạp và hoàn cảnh éo le, đến khi giải quyết xong mọi chuyện và tìm lại người ấy thì đối phương đã sống trong cảnh đáng thương, khổ sở. Vì vậy, Tư Cẩm quyết định đem nàng về nhà, lấy danh nghĩa xung hỉ để chậm rãi cưng chiều. Biết Tiền Chanh thay mình xung hỉ, đích tỷ tỏ ra vô cùng hả hê: "Tiền Chanh vào Tư phủ nhất định sẽ bị hành hạ đến mức thảm hại." Kết quả trong Tư phủ: Bà bà: “Có vải mới à? Mau lấy cho Chanh nhi may mấy bộ y phục mới.” Đại tẩu: “Trang sức mới đến rồi? Để Chanh nhi chọn trước.” Những người khác: “Có đồ tốt à? Đem cho Chanh nhi trước.” Cứ ngỡ là rơi vào đầm hùm hang hổ, ai ngờ lại trở thành trung tâm được cả nhà cưng chiều. Một câu tóm tắt: Cưới trước yêu sau.
Hồ Yêu Nương Nương
Hồ Yêu Nương Nương
Tác giả:
Trước khi đến Đồng Trấn, mỗi ngày Yến Tô đều hỏi ba điều: "Hoàng thượng có đại sự chăng?" "Phủ trung có đại sự chăng?" "Quân doanh có đại sự chăng?" Sau khi trở về, mỗi ngày Yến Tô đều làm ba việc: Trêu hồ ly ăn, bầu bạn với hồ ly, ôm hồ ly ngủ. Cả kinh thành đều biết Yến tướng quân có một con bạch hồ, vô cùng sủng ái, đi đâu cũng mang theo, chưa từng rời tay. Về sau, hồ ly biến mất. Yến Tô mang về một vị cô nương tuổi xuân phơi phới.
Ghi Chép Sinh Hoạt Thời Cổ Đại Của Một Alpha
Ghi Chép Sinh Hoạt Thời Cổ Đại Của Một Alpha
◎ Chí hướng: Dù gặp phải tai ương, cũng phải truy cầu một đời hạnh phúc. Văn án chính: Alpha Thẩm Thanh Sơ xuyên không, trở thành thế tử của Bá phủ, lại phải giả nam trang. Được lắm, khoa cử nhập sĩ, chấn hưng Bá phủ, chuyện này, ta – phận làm người – nghĩa bất dung từ. Nhưng cớ sao nàng lại còn có một vị hôn thê chỉ phúc vi hôn? Thẩm Thanh Sơ vốn chỉ muốn làm kẻ độc thân tiêu dao, trăm phương ngàn kế muốn thoái hôn. Nào ngờ vị hôn thê kia lại trêu chọc, diễn một màn kịch khiến nàng bất đắc dĩ sau thành thân chỉ có thể giữ khoảng cách. Thẩm Thanh Sơ: — Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi hãy cách xa ta một chút. Lâm Vi Chỉ: — Nhưng ngươi chẳng phải là thiên yêm sao? Hai người vốn chẳng liên quan, nhưng về sau, Thẩm Thanh Sơ lại phát hiện: — Thê tử vậy mà lại có thể thay thế dược tề, giúp nàng an ổn vượt qua những ngày mẫn cảm. Chẳng còn cách nào khác, nàng đành mặt dày mà bám lấy Lâm Vi Chỉ. Thẩm Thanh Sơ: — Ta có thể ôm nàng ngủ được chăng? Lâm Vi Chỉ: — Khi trước chẳng phải nàng bảo hãy cách xa nàng hay sao? Thẩm Thanh Sơ: — Xin chớ hiểu lầm, ta chỉ là… đến kỳ mỗi tháng thôi. Lâm Vi Chỉ: — ? ? ? Về sau, Thẩm đại nhân vào triều, mũ quan, triều phục uy nghiêm, dung mạo như ngọc. Chỉ tiếc là… nếu sau gáy không lưu lại dấu hôn thì thật hoàn hảo biết bao. — “Hóa ra, nàng đối với ta, đâu chỉ bị hấp dẫn vào những ngày mẫn cảm.” PS: Văn phong khá chậm nhiệt, chủ yếu là câu chuyện "trước hôn sau yêu" kèm yếu tố khoa cử làm quan.
Alpha Cặn Bã Phụ Lòng Đúng Là Hải Mã Tinh [Xuyên Nhanh]
Alpha Cặn Bã Phụ Lòng Đúng Là Hải Mã Tinh [Xuyên Nhanh]
Lập ý: Dù có lạc bước đến thế giới xa lạ, cũng phải trưởng thành thật tốt, sống thật tốt. Tác phẩm này Alpha không có vật trang trí. Tinh linh cá ngựa công × Mỹ nhân cổ điển hắc hóa thụ. Muốn trở thành Thượng thần, mọi kiếp luân hồi đều không được tạo nghiệp. Vân Ý rời chỉ còn một bước nữa là có thể đắc đạo, nhưng đáng tiếc, cô ở mỗi một kiếp đều là chiến thần trong giới cặn bã nữ, độc nữ phụ trong các thế giới, gây hại cho người lẫn mình, tội nghiệt chồng chất. Cô buộc phải mang theo hệ thống cải tạo cặn bã nữ, xuyên qua vô số thế giới… — Thế giới 1: Hào môn giải trí ABO Một nữ bác sĩ phẫu thuật Alpha lạnh lùng, tài sản vô số, bối cảnh cường đại, đáng tiếc tuyến thể bị tổn thương, không thể sinh con. Cô cùng ảnh hậu nữ chính trải qua một đêm hoan ái, sau đó lại dịu dàng theo đuổi, bí mật kết hôn, nhưng hôn nhân lại biến cô thành một kẻ tâm lý vặn vẹo, chuyên bạo hành tinh thần lẫn thể xác. Cuối cùng, nữ chính vì bị cô hành hạ mà tuyến thể cũng bị hủy, từ đó hắc hóa, còn cô thì chết không toàn thây. Vân Ý xuyên vào đúng lúc đã cùng nữ chính “cơm chín thành cháo”, nhìn thấy nữ chính Omega “yếu đuối, ngoan ngoãn” mắt đỏ hoe, trong lòng lập tức quyết tâm sống tốt đời này. Nhưng cô không ngờ, nữ chính ban ngày còn quấn quýt bên cô nói yêu đương, ban đêm lại ngồi bên giường châm thuốc, khinh miệt nhìn cô ngủ, trong mắt tràn đầy hận ý: "Trải nghiệm tệ như vậy, còn dám đi trăng hoa?" "Lần này mà còn dám chơi tôi, tôi sẽ chết trước mặt cô, quyết kéo cô xuống bùn." Điều khiến cô càng không ngờ là, vì chân thân của cô là cá ngựa, đã cô độc suốt ngàn năm, nhất thời bất cẩn liền… gieo giống. Sau khi sự việc bại lộ, biết nữ chính đã hắc hóa, cô run lẩy bẩy trốn vào góc phòng, nào ngờ nữ chính lại ném vào mặt cô một que thử thai hai vạch, sắc mặt u ám: "Không phải cô không thể sinh sao?" Cô ấy giận đến phát run, muốn đi phá thai. Vân Ý vội vàng ôm chân nữ chính, giọng nghẹn ngào: "Xin đừng mà! Không chừng chính là mấy trăm sinh mạng đó!" "Còn có thể bị bắt đi nghiên cứu nữa!" Nữ chính: "???" Vân Ý chậm rãi nói: "Mẹ tôi… một thai 108 bảo bối." — Thế giới 2: Học viện tinh tế ABO (Gấu trúc) Người ta thường nói, trong một mối quan hệ thanh mai trúc mã, nếu có một Alpha và hai Omega, nhất định sẽ có một kẻ bị bỏ lại. Mà cặn bã nữ Tống Từ, không chỉ là một Omega, mà còn là… tính vô năng! Là giống gấu trúc cuối cùng còn sót lại, cô là niềm hy vọng duy nhất của cả tộc. Dù sớm muộn gì cũng sẽ phân hóa thành Alpha cao đẳng, nhưng hiện tại, cô chẳng có chút năng lực nào. Ấy vậy mà cô lại treo cả hai Omega, khiến hai người họ vì cô mà phản bội lẫn nhau. Nữ chính Omega vì cô mà giả làm kẻ phục tùng (M), nhưng kết cục lại bi thảm, ngay cả tuyến thể cũng không giữ được, trong khi cô lại nhanh chóng quay sang tìm người khác. Vân Ý xuyên vào đúng lúc đang nắm chặt một đầu dây thắt lưng, còn nữ chính thì mồ hôi thấm ướt mái tóc dài, đáng thương ngước mắt nhìn cô. Cô vội vã vứt bỏ đồ trong tay, lập tức quay đầu hối cải, một lòng đối xử tốt với cô ấy. Nhưng đến một ngày, nữ chính lại phấn khởi chỉ vào mầm trúc non mọc bên cạnh chân thân trúc xanh của cô, hớn hở nói: "Chị ơi, em có thai rồi! Bao nhiêu mầm trúc nhỏ!" — Thế giới 3: Mạt thế kình ngư Thế giới 4: Thập niên 70 - Hấp huyết quỷ Thế giới 5: Tiểu ác ma thích dùng đuôi quấn chân × Tinh linh thích hút tinh khí (đều là thụ)
Đánh Dấu Sư Tôn Vô Tình Đạo [Abo]
Đánh Dấu Sư Tôn Vô Tình Đạo [Abo]
◎ Lập ý: Dẫu bị thế gian làm khó, thấy quen chuyện bất công, vẫn phải giữ vững một tấm lòng chính nghĩa và kiên cường tiến về phía trước. SSS cấp Alpha – Tần Mạc Yên lái chiến hạm xuyên qua trùng động, lại vô tình rơi vào pháp đàn tế lễ của yêu giới. Vừa bước ra khỏi khoang thuyền, một viên ma nguyên bay thẳng vào mi tâm nàng, chư vị trưởng lão yêu tộc lập tức quỳ rạp: “Cung nghênh Ma Tôn hồi triều!!!” Tần Mạc Yên: “???” Ký ức xa lạ ập đến, lúc này nàng mới hay bản thân đã xuyên vào một quyển tu tiên harem văn. Nam chính có bàn tay vàng nghịch thiên, hậu cung vô số, nhưng lại mãi chẳng quên được bạch nguyệt quang sư tôn của hắn – Mục Từ Trúc. Mục Từ Trúc một lòng tu luyện Vô Tình Đạo, không màng thế tục, mới ba ngàn tuổi đã bước vào Hóa Thần kỳ, nửa bước bước vào tiên môn. Và đúng vào hôm nay, nàng ấy tấn công yêu giới, tiêu diệt Ma Tôn Minh Văn, khiến hắn hồn phi phách tán, tro bụi tan thành hư vô. Mà giờ đây, Tần Mạc Yên chính là Ma Tôn! Nàng không chần chừ mà bỏ trốn ngay lập tức. Thế nhưng chạy chưa được bao lâu, trên thân nàng bỗng xuất hiện vảy rắn, đôi chân dần dần hóa thành đuôi rawns màu xanh biếc. Tần Mạc Yên tìm đến một nơi địa linh nhân kiệt, quyết định ẩn cư, sống một cuộc đời bình thường. Nhưng nào ngờ, một ngày nọ, kỳ phát tình của Alpha đột nhiên kéo đến, khiến nàng toàn thân nóng rực. Giữa làn nước suối mát lạnh, nàng nhìn thấy một nữ tử thân thể ửng hồng, thanh lãnh tuyệt mỹ, thoạt nhìn chẳng giống người phàm, đang mê man cọ cọ lên tảng đá, tựa hồ trúng phải xuân độc. Một hương thơm đậm đà thoảng qua, giống như… Omega?! Tần Mạc Yên nhất thời không nhịn được, hóa thành tiểu xà, len lỏi vào trong suối nước. Chiếc đuôi rắn lạnh lẽo quấn quanh vòng eo nữ tử, ánh mắt Mục Từ Trúc sắc lạnh, liền bắt lấy tiểu yêu nọ, phát hiện chỉ là một con rắn xanh nhỏ bé. Tiểu xà ngoan ngoãn quấn lấy cổ tay nàng, vươn mình cọ cọ lòng bàn tay ấm áp, đầu lưỡi nhẹ nhàng phun ra thụt vào, tựa hồ đang trong kỳ giao phối. Rõ ràng chỉ là một tiểu yêu tầm thường, nhưng lại mang thể chất thuần âm, là lô đỉnh tuyệt hảo. Mục Từ Trúc siết chặt ba tấc cổ nó, lạnh lùng ra lệnh: “Hóa hình.” Nàng quyết định dùng nó để khôi phục tu vi. Bảy ngày bảy đêm trôi qua, Tần Mạc Yên áy náy nhìn nữ tử mềm nhũn trong lòng, lập thệ: “Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm!” Mục Từ Trúc lần đầu tiên biết, hóa ra xà yêu cũng có thể cắn vào gáy người, dùng răng nanh tiết ra một loại dịch thể khiến người ta trầm mê khó dứt. Nàng hờ hững đáp: “Ừm.” Tần Mạc Yên lại mừng rỡ cả ngày. Nàng mỗi ngày tìm đủ mọi cách dỗ dành vị tiểu thê tử này, đưa nàng ấy xuống nhân gian, thả hoa đăng, du sơn ngoạn thủy, mỗi đêm còn dùng đủ tư thế hiện đại để tận hưởng. Mà mỗi lần như vậy, nữ tử nọ đều quát: “Còn ra thể thống gì?!” Nhưng đôi tai lại đỏ bừng. Cứ thế, hai người dần dần gắn bó không rời, nàng cứ ngỡ sẽ hạnh phúc mãi mãi. Cho đến một ngày, lôi kiếp giáng xuống – đó là điềm báo có kẻ sắp độ kiếp phi thăng. Nàng quay đầu, chỉ thấy tiểu thê tử vung trường kiếm, cưỡi mây mà đi. Nàng đuổi theo truy hỏi, lại bị đối phương vung tay áo đánh văng ra, miệng phun máu tươi. Mãi đến lúc này, nàng mới bàng hoàng nhận ra—người nàng yêu thương hết mực, hóa ra chính là bạch nguyệt quang sư tôn của nam chính – Mục Từ Trúc. Mục Từ Trúc lạnh lùng đứng trên phi kiếm, tuyệt tình mở miệng: “Chỉ là một tiểu yêu hèn mọn, ta chẳng qua chỉ coi ngươi là lô đỉnh. Từ nay về sau, ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa.” Tần Mạc Yên thiêu rụi căn nhà nhỏ ngày xưa, giả chết trở về yêu giới. Nghe đồn, Mục Từ Trúc rốt cuộc vẫn độ kiếp thất bại, một đêm tóc bạc trắng, từ đó bế quan không ra. Nàng nữ giả nam trang, trà trộn vào môn phái của Mục Từ Trúc, bái nhập làm môn đồ, chỉ để tiếp cận nam chính, đoạt lấy cơ duyên. Lúc này nàng mới ngộ ra—tại thế giới tu tiên này, kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu chỉ có thể bị vứt bỏ. Nhưng rồi một ngày, khi nàng đem đồ vật đến cho Mục Từ Trúc, lại chẳng thấy người bên trong có động tĩnh. “Sư tôn?” Nàng đẩy cửa ra, chỉ thấy trong băng quan, Mục Từ Trúc tóc bạc xõa dài, đôi mắt đỏ ngầu, điên cuồng hôn lấy nữ tử dưới thân, khàn giọng gọi: “A Yên…” Mà người dưới thân nàng ấy, lại chính là lớp da nàng lột ra trước khi rời đi! Nàng hoảng hốt bỏ chạy. Không lâu sau, nàng ôm lấy bạch hồ ly đã ký khế ước với mình, thở dài: “Mục Từ Trúc điên rồi sao?” “Không được, ta phải thu dọn đồ đạc mà bỏ trốn thôi.” “Ô ô ô~” Bạch hồ ly lại vươn lưỡi liếm má nàng, tựa hồ vô cùng bi thương. Một ngày nọ, Tần Mạc Yên cùng nam chính ghé thanh lâu, trái ôm phải ấp, uống đến say khướt. Ai ngờ bạch hồ ly đột nhiên hóa lớn, sát khí cuồn cuộn dọa tất cả mọi người chạy tán loạn. Người tản hết, bạch hồ ly chậm rãi biến về hình người, cẩn thận chui vào lòng nàng, đầu tóc bạc phơ tương phản với làn da tuyết trắng, đôi mắt thanh lãnh chứa đầy lệ quang. “A Yên, ta sai rồi…” Nàng nhẹ nhàng hôn nàng ấy. Tần Mạc Yên lập tức tỉnh rượu: “Sư tôn?!”
Trọng Sinh Truy Phò Mã
Trọng Sinh Truy Phò Mã
Tác giả:
Lâm Phương Hoa: "Nàng có thể giả vờ yêu ta một chút được không...". Kiếp trước nàng được người đời gọi là yêu nữ hại nước hại dân, bởi vì dung nhan kiều mị của mình đã gián tiếp hại cả Hoa quốc bị nhấn chìm, đẩy cả lang quân của mình vào tử địa. Sau khi trọng sinh, Toàn Sở tìm đủ mọi cách để bảo vệ Hoa quốc chuộc lại lỗi lầm cũ. Cùng nhiệt tình muốn bên cạnh một người, cùng người này nối lại dây tơ hồng đứt đoạn. Nhưng lại không biết vị trượng phu của nàng vốn là một thân nữ nhi. Toàn Sở: "Lang quân, vì sao không nhìn thiếp, thiếp lạnh...". Lâm Phương Hoa đỏ mặt xoay lưng, cởi áo khoác nhẹ phủ lên người nàng. "Trời lạnh, nàng nên mặc nhiều áo một chút". -- "Lần đầu tiên thiếp thấy một bàn tay một nam nhân lại đẹp như vậy". Lâm Phương Hoa bối rối rút tay về, lòng bàn tay thấm ướt nên chà vào y phục. Toàn Sở : "..." Chàng ghét ta chạm vào người đến thế sao?
Trình Diên
Trình Diên
Tác giả:
Kiếp trước, tỷ tỷ ruột của ta được gả cho Tiểu Tướng quân Tạ gia - người lừng danh nhất kinh thành. Còn ta, bị gả làm thiếp cho Ngũ hoàng tử. Về sau, khi loạn thần làm phản, Tạ thừa tướng vì bảo vệ hoàng thất mà trúng một mũi tên độc vào ngực, từ đó trở thành một kẻ tàn phế không thể đứng dậy được nữa. Tỷ tỷ ngày ngày phải hầu hạ hắn ăn uống, ngủ nghỉ, chẳng bao lâu liền không thể chịu đựng nổi. Còn ta, làm thiếp của Ngũ hoàng tử – người vốn mang tiếng tính tình hung bạo khét tiếng trong lời đồn. Không ai ngờ được. Trong cuộc tranh đoạt hoàng vị, một Ngũ hoàng tử tưởng chừng không có chút danh phận lại vượt lên tất cả, cuối cùng bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Chính thất của Ngũ hoàng tử từ lâu đã qua đời. Vì vậy, ta từ một thứ nữ nhỏ bé chẳng đáng nhắc tới, trở thành Hoàng hậu cầm trong tay Phượng ấn. Ngày Tết Trung Thu, trong buổi gia yến. Cả phủ Thái phó đều được mời vào cung. Tỷ tỷ rạng rỡ tươi cười bước đến trước mặt ta. Bất ngờ đưa tay, cầm lấy cây trâm vàng đâm vào cổ ta, rồi siết chặt ôm lấy, cùng ta ngã xuống hồ nước bên cạnh. Giọng nàng ta lạnh lẽo mà đầy oán độc. "Vì cớ gì mệnh ngươi lại tốt như vậy? Ta phải sống bên một kẻ tàn phế, còn ngươi thì hưởng hết vinh hoa phú quý?" Khi mở mắt ra lần nữa. Chúng ta đã đồng thời quay trở về ngày được chỉ hôn.
Đường Mê
Đường Mê
Tác giả:
Đông Châu từng có khách lưu lạc Đài Thành, mang mệnh phượng hoàng tái sinh từ huyết hải. Mười sáu năm trời ngóng vọng cố hương, một tờ điều lệnh quay về kinh cũ. Ngàn cánh chim vút lên, lay động xuân sắc Trường An. Ẩn mình trong màn sương, lặng lẽ truy tìm dấu vết nơi cửa ải thần bí. Lấy khúc nhạc mới dứt mối hận cũ, vẽ một nét son lên trán thiếu nữ hoa lê xanh biếc. Nguyện bảo vệ Đại Đường, chấn hưng Cửu Châu. Nguyện lòng ta thong dong tự tại, sống kiếp tiêu dao vui vẻ. Thịnh thế Đại Đường đang đến, muôn dân thái bình. Nàng phát nguyện đi khắp thiên hạ, muốn tự mình chứng kiến bức tranh thịnh thế kéo dài vạn năm. Nàng lập chí rửa sạch oan khuất, muốn làm sáng tỏ một vụ án đẫm máu bị chôn vùi nhiều năm về trước. — 〖Hướng Dẫn Đọc 〗 Bối cảnh câu chuyện đặt trong thời kỳ nhà Đường, thuộc thể loại lịch sử giả tưởng. Từ triều đại Cao Tổ Lý Uyên đến thời Khai Nguyên của Đường Huyền Tông, các sự kiện lịch sử lớn vẫn bám sát thực tế. Tuy nhiên, từ giai đoạn Khai Nguyên trở đi, câu chuyện bắt đầu có những thay đổi dần so với lịch sử thực tế. Đây là tiểu thuyết trinh thám - suy luận, kết hợp giữa thể loại công án Minh Thanh và phong cách trinh thám cổ điển Nhật Bản. Trong truyện sẽ có yếu tố kỳ ảo, nhưng không quá mạnh mẽ. Cốt truyện vẫn tuân thủ nghiêm ngặt “Mười Giới Luật” và “Hai Mươi Điều Răn” của trinh thám cổ điển. Vì vậy, logic phá án và tính khả thi vẫn sẽ được đảm bảo. Kẻ sát nhân tuyệt đối là con người, không phải quỷ thần, xin yên tâm! (cười) Truyện là 1v1, có một cặp đôi chính và một cặp phụ. Lời của nhân vật chính: “Xin đừng so sánh ta với Địch Công. Ta còn lâu mới bằng được ngài ấy.”
Trèo Cao
Trèo Cao
Tác giả:
Phương Giám, một chú chim hoàng yến bị nuôi dưỡng trong lồng son. Năm 17 tuổi, vì cứu người mà nàng đắc tội quyền quý. Cha mẹ nhẫn tâm bán nàng cho Cao Vân Cù. Nàng từng nghĩ từ đây mình chính là một con ưng đã gãy cánh, không bao giờ có thể bay cao thêm nữa. Nhưng Cao Vân Cù lại dạy nàng đọc sách, mở mang tầm mắt cho nàng, cho nàng một cơ hội để vươn lên. Người ấy đã dìu nàng bước lên bậc Thanh Vân Thê (Thanh Vân: Con đường công danh; Vân Thê: Thang bắt lên tận mây), giúp nàng vươn tới tận trời cao. Năm 25 tuổi, Phương Giám không muốn đi trên con đường trải sẵn mà Cao Vân Cù dành cho mình. Nàng càng đi càng xa, càng đi càng cao. Và rồi, đến một lúc nào đó, nàng đã có thể đứng ngang hàng với người ấy. Cao Vân Cù từng nghĩ, chim chóc khi đã lớn sẽ muốn bay đi. Nhưng đến cuối cùng, nàng lại không nỡ buông tay Phương Giám. Chẳng ai ngờ rằng, Phương Giám chưa bao giờ có ý định rời xa người ấy. - Không phải thế giới ABO. - Thiết lập giả tưởng với xã hội nam nữ bình quyền. Triều đại, quan chế, tập tục, trang phục… đều là hư cấu. - Cặp đôi chính chênh nhau 10 tuổi. - Kết thúc HE (Happy Ending). - Truyện thiên về chính kịch với hình tượng nữ chính mạnh mẽ. Tuyến nhân vật chính phát triển chậm rãi, nhưng cũng có nhiều câu chuyện nhỏ của các nhân vật phụ. - Tiểu Phương sẽ phản công!
Trở Thành Alpha Ăn Bám Của Mỹ Nhân Cố Chấp
Trở Thành Alpha Ăn Bám Của Mỹ Nhân Cố Chấp
◎ Lập ý: Tình cảm tốt nhất chính là cùng nhau khích lệ, cùng nhau trưởng thành. Chuyện kể rằng, tại Vân Đô Thành có một vị thế nữ ngốc… Nàng tên là Cố Nghênh Khê, trời sinh là Càn Nguyên, vậy mà đến hai mươi tuổi vẫn còn chơi bùn, bắt sâu. Trong khi những kẻ đồng trang lứa từ lâu đã yên bề gia thất, sinh con đẻ cái. Cố Nghênh Khê lại chẳng cho rằng bản thân ngu ngốc, chỉ là nàng vốn có duyên với cầm thú, còn đám Khôn Trạch kia lại khó ngửi vô cùng, nàng cực kỳ chán ghét, tuyệt đối không cần thú thê! Lão Hầu gia cho rằng như vậy không ổn. Nhà họ Cố chỉ có duy nhất một dòng chính, sau này tất nhiên phải kế thừa tước vị, nếu cứ tiếp tục thế này, không chừng sẽ phá tan gia sản mất! Vậy nên, lão nhân gia ngài vỗ đùi quyết định, tìm một vị hiền lương thục đức, thông minh khéo léo để cưới về làm thê tử cho nàng. Đêm tân hôn, Cố Nghênh Khê bị nhét vào chăn cùng thê tử, vốn định bỏ trốn nhưng cuối cùng lại bị vị nương tử thơm ngào ngạt kia làm mê mẩn, cắn một cái liền định cả đời. Lúc ban đầu, Cố Nghênh Khê: “Không cần thê tử, ta ghét đám Khôn Trạch hôi hám này.” Về sau, Cố Nghênh Khê: “Thê tử của ta cái gì cũng tốt, vừa thông minh, vừa giỏi kiếm tiền. Cơm mềm ăn thật ngon, ta yêu chết mất!” Truyền kỳ về vị mỹ nhân băng lãnh của Sở triều – Ninh Trường Lạc… Danh tiếng của nàng vang xa, không chỉ bởi dung mạo diễm lệ vô song, mà còn vì xuất thân thương hộ. Sĩ – Nông – Công – Thương, trong đó thương gia là tầng lớp thấp hèn nhất, thế nhưng Ninh lão gia lại sinh ra một nữ tử vừa mỹ mạo, vừa giỏi giang. Bàn tay nàng nắm giữ hơn nửa tài phú của Sở triều, ai có thể cưới được nàng, kẻ đó liền sở hữu phú quý vô biên. Các thế gia đại tộc không muốn lấy nàng làm chính thê, chỉ có kẻ đến xin nạp làm thiếp, hoặc người muốn nàng làm kế thất, song Ninh lão gia không đồng ý, tất cả đều bị tống cổ ra ngoài. Cho đến khi một vị thế tử ngốc nghếch của Vân Đô Thành bị xách đến cửa cầu thân, Cố lão Hầu gia chỉ thốt một câu: “Cố Nghênh Khê kiếp này chỉ có một thê tử là Ninh thị, tuyệt đối không nạp thiếp, ngày sau Hầu phủ cũng giao cho Ninh Trường Lạc làm chủ.” Ninh Trường Lạc nhìn vị tiểu ngốc tử đang trông chờ trước mặt, cuối cùng gật đầu.
Ta Tu Văn Vật Ở Hậu Cung
Ta Tu Văn Vật Ở Hậu Cung
Tác giả:
Ta, một kẻ chuyên phục chế văn vật, bỗng chốc xuyên không trở thành cung nữ hèn mọn nhất trong hậu cung. Một ngày nọ, hoàng đế và hoàng hậu tranh cãi kịch liệt. Trong cơn thịnh nộ, hoàng đế tiện tay nhấc lên chiếc cốc gốm men xanh Đông Thanh chạm hoa sen rồi quẳng mạnh xuống đất. Khi ấy, ta đang đứng bên cạnh lau bàn, chứng kiến cảnh tượng ấy mà không kìm được nghề nghiệp ăn sâu vào máu. Bệnh nghề nghiệp bất giác phát tác, ta lao mình một cái, bay tới cứu lấy cổ vật. Một tay ôm chặt chiếc cốc hoa sen, ta lăn mấy vòng trên nền đất để giảm bớt lực va chạm. Cuối cùng cũng bảo toàn được món đồ quý giá. Ta vừa kịp thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt u ám, lạnh lùng của hoàng đế đang nhìn chằm chằm vào mình.