Cận Đại

Danh Sách Truyện

Nhân Sinh Đảo Ngược
Nhân Sinh Đảo Ngược
Tác phẩm: Nhân sinh đảo ngược Tác giả: Tiểu Bạch NO1 Thể loại truyện: Nguyên sang - bách hợp - cận đại hiện đại - tình yêu Thị giác tác phẩm: Hỗ công Phong cách tác phẩm: Nhẹ nhàng Hệ liệt tương ứng: Đã kết thúc... Tiến độ truyện: Kết thúc Nhân vật chính: Lâm Dã, Giang Thần Khinh Nhân vật phụ: Cao Lộ Lộ, Đường Thanh Văn án: Trong một đêm mất hết tất cả, Lâm Dã thông qua phần mềm di động đảo ngược nhân sinh nào đó mà quay về mười năm trước. Trời ạ, đến cả điện thoại cũng từ iPhoneX biến thành cục gạch luôn rồi. Ngủ một giấc dậy, Lâm Dã phát hiện mình không còn là Lâm Dã nữa, mà biến thành Giang Thần Khinh - kẻ vừa có tiền, vừa có sắc, đang đứng vững vàng trên đỉnh cao nhân sinh. Giang Thần Khinh nghi ngờ chẳng lẽ là do nàng mới từ nước ngoài về, nên không quen khí hậu? Chỉ là té xỉu thôi mà, sao đột nhiên lại biến thành con nhỏ sinh viên bình thường đến không thể bình thường hơn thế này. Còn cái kẻ chiếm lấy thân thể nàng, vậy mà lại nghiêm túc nói với nàng: "Tôi đến từ tương lai." Thôi được... Girl nhà giàu tỏ vẻ: Tôi chấp nhận rồi... Bởi vì đối với nàng mà nói, đây là cơ hội làm giàu cực lớn. Đây là!!! Câu chuyện tình yêu giữa nữ lập trình viên suốt ngày ru rú trong nhà VS tiểu thư giàu có số một trong giới đầu tư ~~ Một câu tóm tắt: Trở về năm 2008!! Bước lên đỉnh cao nhân sinh!
Rực Rỡ Huy Hoàng
Rực Rỡ Huy Hoàng
Tác giả:
Năm đó, tôi giả vờ ngoan ngoãn bên cạnh ông trùm bang phái. Dựa vào việc mình nhỏ hơn anh ấy tám tuổi, tôi cứ đòi anh ấy bế, đòi anh ấy dỗ dành. Cho đến khi xuất hiện một anh kép hát còn ngoan hơn tôi, đêm nào cũng lên hát hí khúc. Tôi biến thành tài xế đưa đón hai người họ mỗi ngày. Vậy ai mà chịu nổi? Tức quá, tôi ngủ với ông trùm luôn. Trong ánh mắt đầy dữ tợn của anh ấy, tôi dỗ: "Ngoan nào, nằm yên đi."
Hạc Thành Xuân Sự
Hạc Thành Xuân Sự
Tác giả:
Tôi là tiểu thiếp duy nhất của tên quân phiệt Hỏa Nhiên, sống xa hoa lãng phí, phóng túng buông thả. Tôi đến hiệu Tây mua loại áo lót đắt nhất, một đêm là có thể quấn lấy Hỏa Nhiên mà dùng hết. Thế là tôi dứt khoát trữ hẳn một thùng đầy ở biệt viện. Giới phu nhân quan lại truyền tai nhau đủ điều về cái tiếng trụy lạc của tôi. “Không biết liêm sỉ! Dựa vào sắc đẹp mà giữ người, được là bao lâu chứ?!” Nhưng tôi hầu hạ hết đêm này đến đêm khác, chờ đợi hết lần này tới lần khác. Hỏa Nhiên vẫn luôn cực kỳ mặn mà chuyện đó. Mỗi lần từ nơi đóng quân trở về, đều dày vò tôi đến ba ngày không xuống nổi giường. Cuối cùng tôi cũng sợ mệt, cuỗm theo mấy thỏi vàng của anh ta tính chuồn. Nhưng con tàu lại bị chặn ngay giữa đường. Người đàn ông mặc quân phục thẳng tắp, ánh mắt lười nhác: “A Ninh, ôm con của tôi rồi, định chạy đi đâu hả?”
Tình Nhân Omega - Song Đào Hoa Thời Dân Quốc
Tình Nhân Omega - Song Đào Hoa Thời Dân Quốc
‖ Nữ phi công quý khí bụng dạ thâm sâu × Nữ minh tinh yêu nghiệt giỏi quyến rũ ‖ “Không oan gia không gặp gỡ.” Tại thị trấn Mẫu Đơn vùng Giang Nam, nhà họ Cố nổi tiếng là danh gia thêu thùa, có hai tiểu thư Omega đỉnh cấp – một người lạnh lùng kiêu sa tên là Cố Lưu Vân, một người ánh mắt đưa tình tên Thẩm Đan Thải. Hai người, vừa gặp là chướng mắt nhau. Đúng thời loạn thế, Cố Lưu Vân cắt phăng mái tóc dài, mặc vào nam trang, lén trốn lên kinh thành học tập. Ngày rời đi, cô thấy dì nuôi từ nhỏ – Thẩm Đan Thải – đang thử áo cưới dưới cửa sổ thêu hoa, eo thon như liễu, dáng vẻ xinh đẹp lả lơi. Ánh mắt của Cố Lưu Vân trở nên âm trầm: Người này cũng chỉ đến thế thôi, làm vợ bé mà cũng tự thấy mãn nguyện… Thẩm Đan Thải biết Cố Lưu Vân khinh mình – thì sao chứ? Con nhóc đó hiểu gì! Thời cuộc hiểm ác, sống còn là quan trọng. “Quan trọng nhất là tìm được một Alpha đỉnh cấp mà dựa vào!” – phương châm sống của Thẩm Đan Thải khiến Cố Lưu Vân khinh không nói nổi một lời. Tiếc là, vừa mới đính hôn xong, đối phương đã bị bắn chết, Thẩm Đan Thải chỉ còn cách trốn sang nơi khác, làm một nữ minh tinh nhỏ kiếm sống. Tối hôm đó, tại một bữa tiệc bày trận hại người, Đan Thải mặc sườn xám trắng mỏng, dáng vẻ hoa lệ, định câu dẫn tân binh phi hành ưu tú của Học viện hàng không. Nghe nói người đó khí chất bất phàm, anh tuấn siêu phàm… Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo kia, cô sững lại – sao nhìn quen thế? Đột nhiên tiếng súng vang lên, mọi người hỗn loạn chạy trốn. Đan Thải lại thấy người đó bị thương nặng, ngất đi trong vũng máu. Hóa ra là – Cố Lưu Vân! Nghĩ tình thân một thời, cô mềm lòng cứu giúp. Ai ngờ đối phương tỉnh lại liền quát: “Biến đi!” Thẩm Đan Thải tức đến run người: “Cái đồ chết tiệt, ai muốn quản cô chứ!” Không ngờ cơ thể chợt lay động, một luồng pheromone mãnh liệt tràn ngập không khí, hòa cùng mùi máu khiến tim cô đập dồn dập. Cảm giác áp bức này – không đúng à? Đôi mắt đỏ rực của người đối diện bùng lên: “Ai đáng chết? Sao cô không biến đi?” Cố Lưu Vân cúi xuống, ghé sát tai cô ấy khiêu khích: “Đừng run chứ, chẳng phải luôn muốn tìm Alpha đỉnh cấp sao – tôi không được à?” Thẩm Đan Thải hối hận muốn khóc – biết thế cứ để người ta chết ngoài đường cho xong! Giờ muốn “biến” cũng không có sức, bò cũng được! “Đúng là đồ con gái chết tiệt.” “Lưu Vân Đan Thải giữa trời – mới chính là dáng hình năm xưa của em.” —— Cố Lưu Vân & Thẩm Đan Thải ① Ngọt ngào! Bối cảnh hoàn toàn giả tưởng, không có cơ quan sinh dục. ② Tình yêu đẹp đẽ và kiên cường của hai cô gái (SC, HE) ③ Chênh lệch tuổi 5 năm, không có quan hệ huyết thống hay pháp lý! Công là O hiếm – bề ngoài là Omega, thực chất là AO lưỡng tính.
Ấm Sắc Thuốc Và Bác Sĩ Tiểu Thư Của Cô Ấy
Ấm Sắc Thuốc Và Bác Sĩ Tiểu Thư Của Cô Ấy
#Dân quốc/Trường học/Thầm mến/Trưởng thành/Ngọt ngào# Thời loạn lạc, tiểu thư Xuân Thừa bị ép cưới ngay trong đêm tân hôn, thì thành Phụng Dương thất thủ, thổ phỉ nhân cơ hội cướp dâu. Xuân Thừa một lòng nghĩa khí cầm đao bảo vệ vợ yêu thoát khỏi thành, chẳng may trọng thương tử trận. Tỉnh lại — trọng sinh thành công tử dân quốc, cô cải trang thành nam nhi, ôm bình thuốc suốt ngày. Chí Tú đau lòng ngất đi, mở mắt ra đã thấy mình ở thời dân quốc, thân phận — tiểu thư danh môn gia cảnh sa sút, bị lang sói rình rập. Một ngày là vợ, cả đời là vợ. Lần đầu Xuân Thừa gặp Chí Tú, là khi Chí Tú đang ở bờ vực bị ép làm kỹ nữ. Xuân Công tử tay ôm bình thuốc ho không ngừng bước ra từ giữa bao người quyền quý, sắc mặt tái nhợt, tay run rẩy rút thanh đao gia truyền, lạnh lùng cười: “Đó là người đã bái đường thành thân với tôi, ai dám động vào cô ấy, thử xem?” Song Trọng sinh, công bệnh yếu có trách nhiệm cực cao × thụ lương y yêu sâu đậm Lưu ý: Câu chuyện hư cấu, chỉ mượn bối cảnh dân quốc.
Sau Khi Bị Đẩy Xuống Giếng Sâu, Ta Hiểu Rồi
Sau Khi Bị Đẩy Xuống Giếng Sâu, Ta Hiểu Rồi
Tác giả:
Ta bị sủng thiếp của phu quân đẩy xuống giếng sâu, rồi sẩy thai. Huyết đỏ loang ra tứ phía, ta nghe đáy giếng vang lên khúc nhạc quái lạ. 「Bài thể dục phát thanh toàn quốc dành cho học sinh trung học đệ tam bộ, Vũ Động Thanh Xuân, bây giờ bắt đầu。」 Truyện này trong giai đoạn cuối nhà Thanh, đầu thời Dân Quốc
Khô Cốt [ Phế Thổ ]
Khô Cốt [ Phế Thổ ]
[Phần Một] Từ năm hai mươi tuổi, mỗi đêm An Hạc đều mơ cùng một giấc mộng. Trong mơ, một bộ xương khô đứng giữa màn sương mù, khẽ gọi tên cô: "An Hạc, đến đây đi… đến đây đi..." Ác mộng kéo dài suốt ba năm, như một cơn bóng đè dai dẳng, hành hạ An Hạc đến gần phát điên. Cô thường xuyên hôn mê, ác mộng đến cùng lúc. Mãi đến ngày sinh nhật năm đó, An Hạc lại rơi vào hôn mê lần nữa. Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong một ngôi mộ chưa đóng nắp. Mở mắt trong hố đất lạnh lẽo, cô kinh hãi phát hiện thế giới đã hoàn toàn đổi khác. Bầu trời u ám, khí độc mù mịt, những bức tường thép cao lớn sừng sững giữa đồng hoang tĩnh lặng. Người giữ thành nói, bên ngoài pháo đài là nơi quái thú ăn thịt người và vạn vật đột biến chiếm cứ, nhân loại hầu như chẳng còn chút hy vọng sống sót nào. Nhưng An Hạc rõ ràng nhìn thấy trong màn sương, một cô gái áo đỏ đang chăm chú nhìn cô, khẽ vẫy tay. Người từng xuất hiện trong giấc mơ nay đã có da thịt máu xương. Nét mặt mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má An Hạc, in một nụ hôn lên môi cô: "Ta tên là Cốt Hàm Thanh, nhớ lấy tên ta." [Phần Hai] Thế giới sụp đổ, mọi thứ trở thành vùng đất hoang tàn. Nhân loại buộc phải tái thiết trật tự từ đầu. An Hạc thức tỉnh dị năng, trở thành cầu nối giữa con người và quái vật. Cô gái tên Cốt Hàm Thanh ban ngày âm thầm giúp đỡ cô, ban đêm lại trêu chọc dụ dỗ, dẫn dắt cô đi theo, ép cô khuất phục, không buông tha. An Hạc không chịu nhún nhường. Cô rút đao dài đâm vào hông Cốt Hàm Thanh, cắn nát đầu lưỡi đối phương, không phân nổi máu ai với ai, mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng, dính đầy lông mi. Nụ hôn sâu như canh bạc đánh cược cả con tim. Máu và vết thương là phần thưởng đi kèm. Mái tóc bạc của An Hạc tung bay trong gió, cô thề rằng, người nên cố chấp chỉ có thể là Cốt Hàm Thanh. Giữa họ không nói yêu, chỉ có hận, dục vọng, mục đích, lợi dụng và câu nói: “Đừng chết, ngươi còn có giá trị với ta.” [Phần Ba] Nơi không người, một bộ xương khô nằm trên phiến đá xanh đã nhiều năm. Dây leo quấn quanh xương đùi, bò lên sống lưng, và ở khoảng trống bên ngực trái, một đóa hoa đỏ rực nở rộ. Một ngày nọ, cuối cùng cũng có một người phụ nữ đến gần nó. Đầu ngón tay cô lướt qua khuôn mặt xương trắng, chạm đến xương cổ hóa ngọc, nhẹ vỗ lên những đường nứt sậm màu trên xương sườn. Cuối cùng, bàn tay ấy chọc sâu vào lồng ngực nó, chặt đứt sinh cơ cuối cùng còn sót lại. Cốt Hàm Thanh: “Ngươi không cảm nhận được tim ta đập sao?” An Hạc: “Ngươi đã chết rồi.” “Ta có thể chết thêm một lần nữa vì ngươi.” Ha, lừa ngươi đấy. Góc nhìn chính: An Hạc & Cốt Hàm Thanh Một câu tóm tắt: Ngươi không cảm nhận được tim ta đập sao? Chủ đề: Dù giữa bụi gai, vẫn có một ngọn đèn đang cháy sáng.
Hoa Hồng Ngậm Tuyết
Hoa Hồng Ngậm Tuyết
Tống Oanh Thời xuyên vào một quyển truyện tranh cẩu huyết, nơi nữ chính Hoài Nhứ, với dung mạo tuyệt sắc, bị vài ông trùm mạnh mẽ chiếm đoạt. Cô còn chưa gặp Hoài Nhứ thì đã nhận được nhiệm vụ: hôn nồng cháy với Hoài Nhứ. Tống Oanh Thời, một cô nàng thẳng thắn, bối rối: “???” Vì nhiệm vụ, khi nam chính mang hợp đồng đến đe dọa Hoài Nhứ, Tống Oanh Thời xuất hiện giữa đường cướp lấy. Hoài Nhứ muốn tham gia buổi tuyển chọn, Tống Oanh Thời theo chân cô trở thành thực tập sinh. Tống Oanh Thời đối chiếu với danh sách nhiệm vụ, cẩn thận hoàn thành từng mục: - Chụp hình cùng nhau, nắm tay, ăn cơm cùng nhau, hát hò, tập nhảy… - Hệ thống thì không rõ có hài lòng hay không, nhưng lượng fan của cặp đôi này ngày càng nhiều và phủ sóng khắp nơi. Tại buổi dạ hội, ở góc khuất: Hoài Nhứ nhìn với ánh mắt khó đoán: "Cô muốn làm gì?" Nhiệm vụ đang đếm ngược, Tống Oanh Thời lo lắng đến đỏ hoe mắt, nhưng giọng nói rất nhỏ: "Em... em có thể..." Hoài Nhứ tiến gần hơn: "Hửm?" Tống Oanh Thời đưa ngón tay thon dài, chỉ vào khóe môi của mình. Đôi mắt to tròn ướt át nhìn về phía Hoài Nhứ, dường như muốn nói nhưng lại thôi. Hoài Nhứ ngừng thở. "Hoa hồng ngậm tuyết": để miêu tả đôi môi của mỹ nhân. Tiểu mặt trời thẳng thắn x Nữ thần mạnh mẽ nhưng đầy bi thương
Sau Khi Giả Mù Gặp Quỷ Hằng Ngày
Sau Khi Giả Mù Gặp Quỷ Hằng Ngày
Hoan nghênh xem bản tiết mục đặc biệt: Đại lão Quỷ giới cùng tiểu cục cưng nhát gan của nàng ★ Nữ chủ là người, toàn bộ hành trình đều là ngọt ngọt ngọt, ngọt sủng không ngược. Một câu tóm tắt: Duyên trời tác hợp.
Người Đuổi Thi Cùng Bạn Gái Cương Thi
Người Đuổi Thi Cùng Bạn Gái Cương Thi
Người đuổi thi không hiểu nhân chi tình cảm X Lão cương thi già mà không đứng đắn. Dân quốc bối cảnh, nhưng tuyệt đối HE. Một câu giới thiệu vắn tắt: Em là người đuổi thi, ta là cương thi, trời sinh tuyệt phối! Tân Tiểu Cốc là người đuổi thi không cha không mẹ, chỉ muốn cố gắng đuổi thi kiếm chút tiền thưởng. Lại không nghĩ có lão cương thi ngàn năm lẫn vào trong đội ngũ thi thể của nàng, đây không phải là đang khi dễ tiểu bằng hữu sao? Khi dễ tiểu bằng hữu? Lão cương thi chính là muốn nhìn tiểu bằng hữu khóc đến hoa lê dính hạt mưa thôi. Điều này cũng không có thể tính là ý đồ xấu gì đâu, đúng không? Nhưng vì sao người đuổi thi này cũng không dễ ức hiếp, luôn trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh băng. Về sau lão cương thi không biết xấu hổ đối với người đuổi thi nói: Em là người đuổi thi, ta là cương thi, cương thi cũng là thi, đuổi ta một chút thì có làm sao? Tân Tiểu Cốc có chút phiền muộn, sư phụ cũng không có dạy qua nàng làm sao để đem lão cương thi này đuổi nha. Lại sau đó nữa. Từ Miêu Cương đến Tương Tây, rừng thiêng nước độc, sương hàn lộ nguy, có nàng. Từ Quỷ giới đến nhân gian, sinh tử một đường, thiên địa bất dung, có nàng. Từ lòng người hiểm ác đến thi ảnh trùng điệp, phồn hoa vắng vẻ đều có nàng. Lão cương thi muốn nhìn Tiểu Cốc khóc đến hoa lê dính hạt mưa, nhưng không vui khi thấy người khác tổn thương nàng. Tân Tiểu Cốc muốn đánh lão cương thi không biết xấu hổ, nhưng không muốn thấy người bên khác đánh nàng. Hai ta đều hiu quạnh, mênh mông thiên địa không bằng làm bạn. *Thuật Cản Thi ở Tương Tây Trung Quốc có lịch sử hình thành lâu đời, người cản thi dùng cổ thuật để mang thi thể của người chết tha hương trở về quê nhà, để họ có thể yên nghỉ ở nơi thân thuộc. Như chính tên gọi của nó, Cản Thi nghĩa là người sống sẽ "đuổi" thi thể đi một nơi khác ("Cản" nghĩa là đuổi, "thi" là thi thể). Trong thuật ngữ địa phương, nó còn được gọi là Di linh, Tẩu ảnh, Tẩu cước.
Mau Xuyên Sủng Thê Vô Độ
Mau Xuyên Sủng Thê Vô Độ
Tên Hán Việt: Khoái xuyên sủng thê vô độ Hỏi: “Làm thế nào để ngăn cản nữ xứng hắc hóa? Một người qua đường gợi ý: "Chỉ cần áp đảo nàng với sự thông minh và vũ lực đỉnh cao, sau đó thay đổi nàng và phá hủy tam quan của nàng!" Trần Dung đưa ra ba lựa chọn: Thứ nhất là làm cho nữ xứng thất bại. Thứ hai là làm cho nam chủ thất bại. Và thứ ba là... nghiền áp nam chủ, sau đó kim ốc tàng kiều!" — Trần Dung say khướt tỉnh lại, trên tay cầm một mảnh tơ lụa làm nàng sửng sốt, bất chợt, nàng cảm nhận được một đôi tay mềm mại như không xương ôm lấy eo mình. "A Dung, sau này đừng đụng đến người khác, nếu không, ta sẽ tức giận." Hệ thống gào thét: "Ta bảo ngươi ngăn cản nàng hắc hóa! Không bảo ngươi ngủ cùng nàng!!!" Trần Dung lúng túng: "???"

BXH TUẦN