Danh Sách Zhihu

Danh Sách Truyện

Cùng Cảm Nhận Với Bạn Cùng Phòng Lạnh Lùng
Cùng Cảm Nhận Với Bạn Cùng Phòng Lạnh Lùng
Tôi và bạn cùng phòng lạnh lùng chỉ có cảm giác đồng bộ về mặt cơ thể từ một phía. Anh ấy ăn cơm, tôi cảm thấy no căng bụng. Anh ấy tắm rửa, tôi lại có cảm giác như bị ai đó chạm vào. Anh ấy giải quyết nhu cầu sinh lý, tôi cắn chặt gối, khó chịu đến mức phát ra tiếng rên rỉ không kiềm chế được. Một ngày nọ, không thể chịu đựng thêm nữa, tôi khéo léo gợi ý anh ấy nên kiềm chế hơn. Bạn cùng phòng lạnh lùng từ từ áp sát tôi: "Thế nếu tôi không nhịn được thì làm sao?"
Cùng Bạn Thân Xuyên Vào Truyện Cứu Rỗi
Cùng Bạn Thân Xuyên Vào Truyện Cứu Rỗi
Tác giả:
Tôi và bạn thân cùng nhau xuyên vào một cuốn truyện cứu rỗi. Cô ấy phụ trách cứu rỗi phản diện sa ngã. Còn tôi phụ trách cứu rỗi thiên tài vật lý mắc chứng tự kỷ. Khi nhiệm vụ sắp hoàn thành, nữ chính xuất hiện. Tiến độ công lược về 0 chỉ sau một đêm. Bạn thân chạy tới tìm tôi: "Tớ không chơi nữa, về nhà được không?" Tôi đáp: "Nếu cậu về thì tớ cũng về." Sau đó, hai chúng tôi cùng chết và thoát khỏi thế giới đó. Cầm tiền thưởng, chúng tôi ăn chơi khắp nơi. Một năm sau, hệ thống bỗng dưng sống lại. "Phát hiện nữ chính của thế giới tiểu thuyết đã chết, đối tượng công lược sử dụng thủ đoạn phi pháp, cưỡng chế triệu hồi ký chủ." "Ba giây sau sẽ khởi động truyền tống." Tôi và bạn thân: "Hả?" Ba giây sau, cả hai đang ôm mấy anh người mẫu bụng múi thì rớt xuống trước mặt hai người đàn ông đã hắc hóa. Phản diện trói chặt tay bạn thân: "Chị à, cả đời này đừng mong chạy thoát." Người đàn ông u ám bên cạnh vĩnh viễn đóng hệ thống lại, quay sang tôi: "Mãn Mãn, khi tôi còn kiên nhẫn, lại đây."
A Vũ
A Vũ
Tác giả:
Đính thân đã năm năm, Mạnh Từ Quân vẫn không chịu cưới ta. Lần đầu từ chối ta, chàng nói: "Bệ hạ đang trọng dụng ta, sao có thể đắm chìm vào tình ái?" Lời này rất có lý, ta gật đầu, lại tiếp tục chờ thêm hai năm. Lần thứ hai từ chối ta, chàng nói: "Hoàng hậu vẫn chưa được lập, thần tử sao có thể cưới vợ trước?" Ta nổi giận, cảm thấy bệ hạ thật vô lý, ta đã chờ đến mức thành gái già rồi, vậy mà vẫn không cho Mạnh Từ Quân cưới ta? Ta cãi nhau một trận với Mạnh Từ Quân, tức giận bỏ nhà đi, rồi ở bên bờ sông cứu được một thị quan định tìm đến cái chết. Một lương gia tử* dự tuyển đã bỏ trốn, thị quan của bệ hạ lo đến mức muốn nhảy sông. "Vào cung là có thể gặp được bệ hạ sao?" Thị quan nhìn thấy mái tóc chưa vấn, dung nhan chưa trang điểm của ta, vui mừng gật đầu: "Đương nhiên rồi, nếu cô nương được bệ hạ sủng ái, đêm nào cũng có thể gặp người!" Được, ta gật đầu, vén váy lên, bước lên chiếc xe có rèm dầu. Gặp bệ hạ, ta muốn hỏi rõ ràng xem, tại sao lại không cho Mạnh Từ Quân cưới ta? "Cô nương, người đi rồi, nô tỳ biết làm sao báo lại với Mạnh công tử đây!" Tiểu Đào cuống quýt. Ta nghĩ ngợi một lát, vén rèm lên, vẫy tay nói: "Ngươi cứ nói với Mạnh Từ Quân rằng, A Vũ vẫn còn giận chàng, hôm nay không về ăn tối đâu!" Ghi chú: *Lương gia tử (良家子): Những người con gái xuất thân từ gia đình lương thiện, trong sạch, thường được chọn vào cung qua các cuộc tuyển tú.
A Minh A Minh
A Minh A Minh
Sau khi ở bên Cố Trạch Việt, tôi nghe thấy em trai sinh đôi của anh ấy nói: “Anh, để em giả làm anh chơi đùa với Giang Minh một chút đi.” Cố Trạch Việt thản nhiên đáp: “Được.” Tôi giả vờ như không biết gì, bắt đầu hẹn hò với một Cố Trạch Việt giả. Nhưng khi Cố Trạch Việt nhìn thấy dấu vết trên cổ tôi, anh ấy phát điên. Anh bóp cổ em trai mình, chất vấn: “Ai cho phép cậu chạm vào cô ấy?!”
Hình Thiên, Hình Thiên
Hình Thiên, Hình Thiên
Tác giả:
Giáo sư hướng dẫn của tôi đi Tây Tạng khảo sát, trở về thì tinh thần rối loạn. Ông ấy cứ lặp đi lặp lại một câu: "Con cá mọc cánh, bò Tây Tạng thích ăn đá, con người không cần đầu!" Ngày hôm sau, ông ấy tự sát. Camera giám sát ghi lại cảnh ông dùng axit sunfuric đậm đặc để tự hủy hoại toàn bộ phần đầu của mình. Mọi người đều bàng hoàng trước sự quyết tuyệt của giáo sư, nhưng tôi thì hiểu. Ông ấy, cũng như tôi, đã nhìn thấy sự thật của thế giới này. Năm tôi mười lăm tuổi, sau khi nhìn thấy sự thật ấy, tôi đã không ít lần muốn tự chặt đầu mình…
Mỹ Nhân Cùng Đứng Nơi Gác Ngọc
Mỹ Nhân Cùng Đứng Nơi Gác Ngọc
Tác giả:
Trước ngày tuyển tú, đích tỷ cài hoa bên tóc ta, nàng ta nói ta còn đẹp hơn cả hoa. Nhưng khi diện thánh, nàng ta lại lệ tràn khóe mắt, quỳ xuống thưa rằng: “Tiểu muội tuổi còn nhỏ dại, chẳng phải cố ý bẻ trộm ngọc hoè trân quý, khẩn xin bệ hạ khai ân tha tội.” Đó chính là loài hoa định tình giữa bệ hạ và hoàng hậu. Ta bị phán tử hình ngay tại chỗ. Đích tỷ nhờ danh nghĩa “vì nghĩa diệt thân” mà mang tiếng thơm, được tiến cung làm phi. Một lần nữa mở mắt, ta trở lại ngày tuyển tú hôm ấy. Đích tỷ đang cầm nhành hoè, nét cười dịu dàng thanh tao. “A Huỳnh, nhành hoa này thật hợp với y phục của muội.”
Sau Khi Bị Nữ Hiệp Cướp Giàu Giúp Nghèo
Sau Khi Bị Nữ Hiệp Cướp Giàu Giúp Nghèo
Tác giả:
Huyện chủ tự xưng là nữ hiệp, thích cướp của người giàu cứu giúp kẻ nghèo. Nàng cướp đi nhân sâm của ta để chữa trị cho đám nô lệ, khiến mẫu thân ta thiếu thuốc mà phát bệnh qua đời. Huyện chủ lại nói: "Hy sinh một mạng của mẹ ngươi, đổi lấy việc cứu sống biết bao kẻ khốn khổ, đây chính là hành động hiệp nghĩa!" Nàng ép ta mở phủ để cứu giúp dân tị nạn ngoại tộc. Kết quả, đám tị nạn làm loạn trong nhà ta, phụ thân ta vì bảo vệ ta mà chết thảm dưới đao. Huyện chủ lại nói: "Nhà ngươi giàu sang phú quý, vốn nên cứu giúp những kẻ khốn cùng này thoát khỏi hiểm nguy, đây chính là hành động hiệp nghĩa!" Cuối cùng, nàng cướp đi tú cầu của ta, đưa cho một tên ăn mày, ép ta phải gả cho hắn. Đêm tân hôn, ta bị kẻ ăn mày làm nhục, huyện chủ vẫn bình thản nói: "Ngươi là tiểu thư hưởng hết phú quý nhân gian, còn tên ăn mày ấy nghèo khổ cả đời. Ngươi hạ giá gả cho hắn, chính là bù đắp cho những khổ cực hắn đã trải qua. Đây chính là hành động hiệp nghĩa!" Ta chịu đựng đau đớn mà chết đi, còn huyện chủ nhờ những "hành động hiệp nghĩa" này mà được phong làm Thái tử phi. Hóa ra, tất cả chỉ là nàng giẫm lên máu thịt ta để tạo nên danh tiếng của mình. Mở mắt lần nữa, ta sống lại vào ngày nàng mang mặt nạ đến cướp nhân sâm. Nàng vẫn trong bộ dạng nữ hiệp, lớn tiếng uy hiếp ta: "Ta - nữ hiệp này, cả đời yêu thích nhất chính là cướp của những kẻ giàu sang, không màng đến cơm canh, để cứu giúp bách tính bần hàn. Người đâu! Mau cướp cho ta!" Chú thích: 县主 (Huyện chủ) là một tước hiệu trong hệ thống phong kiến, thường được ban cho nữ quyến của hoàng thất hoặc các gia đình quyền quý. Đây là một danh hiệu cao quý nhưng thấp hơn các tước hiệu như 郡主 (Quận chúa) hay 公主 (Công chúa).
Lạc Uyên
Lạc Uyên
Tác giả:
Công chúa vì tức giận mà trốn khỏi hoàng cung. Chưa ra khỏi kinh thành đã bị lừa hết tiền bạc, lại bị bán vào Túy Phong lâu. Nhìn thấy công chúa bị mụ tú bà đánh đến thoi thóp, ta không đành lòng, lén lút đến chăm sóc. Công chúa quỳ trên mặt đất, nâng thư máu lên cầu xin ta cứu nàng. Ta mạo hiểm tính mạng cứu công chúa, chỉ mong nàng giúp ta kêu oan cho cha mẹ chết oan ức. Công chúa sau khi được cứu, phóng hỏa thiêu rụi Túy Phong lâu. Còn ta, bị ép uống chu sa, sau đó bị ném vào biển lửa. Nàng cười lạnh lùng: "Thanh danh của bản cung không thể bị hủy hoại, chỉ có người chết mới giữ được bí mật." "Được chết vì bản cung là phúc phận của ngươi." Ta bị thiêu sống đến chết, một lần nữa mở mắt lại trở về ngày công chúa cầu cứu. Nhìn lá thư máu trong tay còn chưa khô, ta chậm rãi nở nụ cười. Kiếp này, nàng đừng hòng trốn thoát!
Dị Nữ
Dị Nữ
Mạnh gia chúng ta, cứ cách vài năm lại có nữ tử thức tỉnh dị năng. Bí mật này, lại bị toàn bộ nam nhân trong gia tộc che giấu. Cho đến ngày đó, đại tỷ tự sát, để lại bên tai ta một câu. "Nhớ kỹ, đừng bao giờ để người khác biết muội là kẻ thức tỉnh." Ầm. Khoảnh khắc ấy, ta đã thức tỉnh.
Xuyên Trở Về Ngày Đầy Tháng Của Con Gái
Xuyên Trở Về Ngày Đầy Tháng Của Con Gái
Con gái yêu quý của tôi đã đỗ vào Phúc Đán. Ngày cầm trên tay giấy báo nhập học, tôi dự định tặng con một chiếc máy tính bảng mà con vẫn hằng mong ước. Nhưng món quà ấy còn chưa kịp trao, tôi đã nhìn thấy thi thể đầy máu thịt không rõ hình hài của con ngay dưới lầu. Bàn tay đã lạnh giá của con vẫn siết chặt một mẩu giấy nhỏ: [Mẹ, con yêu mẹ. Nhưng kiếp sau, con không muốn làm con gái của mẹ nữa.] Nỗi đau tột cùng nuốt chửng tôi. Ba ngày sau, tôi treo cổ tự vẫn ngay trong tang lễ của con. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về bữa tiệc đầy tháng của con gái.
Vạn Người Ghét Và Bạch Nguyệt Quang
Vạn Người Ghét Và Bạch Nguyệt Quang
Xuyên về thời niên thiếu, tôi gặp thiếu gia thật bị vạn người ghét trên sân thượng. Toàn thân anh ấy đầy thương tích, ánh mắt trống rỗng, giống như một con bướm sắp tung cánh bay đi. Dưới ánh mặt trời, tôi vươn "râu" về phía anh ấy, người đang cầu cứu. "Nếu sự cứu rỗi cần gánh chịu một linh hồn nặng nề, tôi nghĩ, tôi sẵn lòng." Buổi trưa hôm ấy. Tôi đã nắm lấy đóa hồng yếu đuối của mình.
Sinh Sôi Không Ngừng
Sinh Sôi Không Ngừng
Khi ta xuyên không đến, câu chuyện đã gần đến hồi kết. Thiên hạ thống nhất, tân đế đăng cơ. Người nữ tử đã cùng hắn đồng cam cộng khổ, không rời không bỏ ấy lại bị ban cho một chén rượu độc. Còn ta, là hoàng hậu mà hắn sắp cưới, đích nữ nhà họ Vương, xuất thân danh môn. Ta nhìn nữ tử uống cạn rượu độc, cất giọng hỏi: "Ngươi có biết vì sao ta đến không?" Nàng bật cười lạnh, mồ hôi lạnh chảy dài: "Là sợ ta chưa chết?" "Không phải." Ta từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng nàng: "Là sợ ngươi chết rồi."

BXH TUẦN