Zhihu

Danh Sách Truyện

Hoàng Tước
Hoàng Tước
Tác giả:
Ta cùng Thanh Nhạn là tỷ muội song sinh. Một đạo thánh chỉ nạp phi được ban xuống, khiến phụ thân khó xử vô cùng. Thế nhân đều hay, Bùi Thiệu sớm đã có một bạch nguyệt quang trong lòng, những nữ tử tiến cung bất quá cũng chỉ là thế thân của nàng ta. Gả cho hắn, há có thể xem là chuyện tốt? Đêm trước ngày nghênh thân, ta hạ dược mê man muội muội, đường hoàng ngồi lên kiệu hoa tiến cung. Về sau, ta dốc lòng toan tính suốt bao năm, cuối cùng cũng vững vàng tọa trấn ngôi vị trung cung. Mà muội muội ta lại vượt ngàn dặm biên ải, thân chinh sa trường, trở thành nữ tướng lẫy lừng nơi tái ngoại. Song nữ nhà Thẩm gia, một thời danh chấn thiên hạ. Nhưng đúng lúc này, địch quốc đưa ra một điều kiện—lấy mạng bạch nguyệt quang trong lòng Bùi Thiệu để đổi lấy một tòa thành. Bùi Thiệu chấp thuận. Nhưng muội muội ta, thề chết không hàng.
Hoa Nở Đến Lúc Tàn Phai
Hoa Nở Đến Lúc Tàn Phai
Tỷ tỷ đã mang thai, nhưng tỷ ấy không biết hài nhi trong bụng là của ai. Thậm chí, tỷ ấy còn chẳng nhớ mình là ai. Bụng của tỷ, lúc lớn lúc nhỏ, lúc nhỏ lại lớn, nhưng chưa từng có ai biết được hài nhi đã đi về đâu. Mà tất cả những điều này, đều là do ta gây nên.
Ân Tình Khác Thường
Ân Tình Khác Thường
Tác giả:
Đại quân khải hoàn hôm ấy, ta ôm lấy Sâm Nhi, hòa vào dòng người náo nhiệt. Sâm Nhi đưa tay chỉ về vị tướng quân trên lưng ngựa, người đang ôm một hài tử trong lòng, rồi hỏi ta: "Nương, người kia trông rất giống phụ thân trong bức họa." Bàn tay ta siết chặt lấy Sâm Nhi hơn nữa: "Nói bậy, đó không phải." Trước kia phải, nay không phải, về sau càng không phải. Chàng ôm chí trời cao, ta chẳng thể cản.
Âm Mưu Mất Trí Nhớ
Âm Mưu Mất Trí Nhớ
Tác giả:
Ông chồng cổ hủ và chiếm hữu cực mạnh của tôi bị mất trí nhớ rồi. Tôi nhìn gương mặt nghiêm nghị của anh ta, lần thứ mười nói với anh ta: "Đúng vậy, không sai, tôi là vợ của cấp dưới anh, chúng ta như thế này là không đúng đâu." Anh ta đẩy nhẹ gọng kính, siết chặt bàn tay, nghiêm túc cảnh cáo tôi: "Xuống khỏi đùi tôi ngay."
Tối Nay Tôi Ở Delingha
Tối Nay Tôi Ở Delingha
Đêm tôi quyết định ly hôn với Lục Tự Nam, thực ra cũng rất bình thường. Chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Không có cãi vã điên cuồng, cũng chẳng có lời nguyền rủa không cam lòng. Chỉ là, một giây trước, anh ta còn bỏ mặc tôi một mình trong rạp chiếu phim. Một giây sau, đã xuất hiện trong nhóm bạn học: 【Nghe nói đàn chị Ôn Kiều về nước rồi?】 【Xong rồi, lần này lại không biết có bao nhiêu nam sinh vì cô ấy mà bỏ vợ con đây.】 【Yên tâm đi, chưa tới lượt bọn họ đâu, Lục học trưởng đã đón cô ấy rồi.】 【Kèm ảnh.】 Trong bức ảnh, chồng tôi khoác một chiếc áo dạ đen dài đến đầu gối, trên tay ôm chặt bó hoa dành dành. Anh ta dang rộng vòng tay, ôm chặt mối tình thanh xuân mà mình từng khắc cốt ghi tâm. Nhìn kỹ, khóe mắt còn có giọt lệ lặng lẽ lăn xuống. *Delingha là một thành phố thuộc tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc. "Delingha" có nguồn gốc từ tiếng Mông Cổ, có nghĩa là "nơi có đồng cỏ vàng"
Thù Ngọc
Thù Ngọc
Tác giả:
Ta làm hoàng hậu ba năm, hai mươi năm làm thái hậu. Khi qua đời, tử tôn quây quần bên cạnh, triều thần khóc than trước linh cữu. Xét theo lẽ thường, một đời như vậy vốn không có điều gì phải tiếc nuối. Nhưng nếu sống lại một kiếp, khi tổ mẫu hỏi ta chọn ai làm phu quân, ta đã không chọn thái tử nữa, mà chọn An Vương - người trấn thủ biên cương. Từ đó, trời Nam và đất Bắc, chỉ mong cùng chàng, không còn tương phùng.
Kiều Mộng Hoài Đồ
Kiều Mộng Hoài Đồ
Tác giả:
Chuyến bay bị hủy đột ngột, tôi kéo hành lý trở về nhà. Vừa bước vào cửa, tôi liền thấy trên sàn vứt đầy những mảnh tất đen bị xé rách. Đây là lần thứ tám Tống Miễn đưa một cô gái khác về nhà. Trong phòng tắm, tiếng nước chảy xen lẫn với tiếng cười khúc khích của một cô gái trẻ. Tôi không khóc, cũng chẳng làm ầm lên. Chỉ lặng lẽ ngồi trên sofa, chờ họ xong việc. Ai cũng nghĩ tôi sẽ giống như trước đây, tiếp tục làm con chó trung thành của Tống Miễn. Nhưng không ai biết, bạch nguyệt quang của tôi đã trở về. Sau đêm nay, Tống Miễn – kẻ đóng thế này, sẽ bị đá.
Rơi Xuống Trong Ngày Đông
Rơi Xuống Trong Ngày Đông
Tác giả:
Năm thứ năm yêu Lục Tân, anh ấy vẫn không nhắc đến chuyện kết hôn. Ở độ tuổi không thể tiếp tục lãng phí, tôi lấy hết can đảm để cầu hôn anh. Nhưng cảnh tượng hôm đó thật khó xử. Anh từ chối tôi, rồi quay lưng đến bên cô trợ lý nhỏ của mình. Tôi đã khóc, đã làm ầm lên. Lục Tân nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, đầy chán ghét: "Em có thể hiểu chuyện một chút không? Tôi không rảnh để chơi mấy trò trẻ con này với em." Khoảnh khắc đó, trái tim từng yêu anh điên cuồng cuối cùng cũng chết lặng. Tôi ném đi tín vật định tình của anh, ngay trong đêm rời đến miền quê. Lục Tân cho rằng tôi chỉ đang giận dỗi, nên chưa từng chủ động liên lạc. Cho đến khi tôi nắm tay đứa trẻ tập tễnh bước đi, bình thản chào hỏi anh. Người đàn ông luôn kiêu ngạo, ngang tàng ấy mất kiểm soát mà níu chặt lấy tôi, mắt đỏ hoe: "Không phải em nói chỉ sinh con cho mình anh sao? Đồ lừa đảo!"
Tiêu Chuẩn Thế Kỷ
Tiêu Chuẩn Thế Kỷ
Mười bảy tuổi, tôi từng nghĩ, kiểu người như Hứa Vọng Sinh – một học bá chính hiệu – chắc chắn sẽ khinh thường đứa như tôi. Cậu ấy là hình mẫu "con nhà người ta" điển hình: thành tích học tập xuất sắc, giải thưởng nhận không xuể, còn biết chăm sóc mẹ ốm và em gái nhỏ. Ở con phố chúng tôi sống, ai ai cũng khen ngợi cậu ấy. Còn tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tôi là ví dụ điển hình mà phụ huynh lấy ra để răn dạy con mình: học dốt, thích la cà quán bar, nghiện game, thậm chí còn đánh nhau với bố dượng. Ở con phố đó, ai ai cũng khinh ghét tôi. Thế mà năm hai mươi bảy tuổi, tôi lại nhận được bức thư tình từ cậu ấy – chàng trai mười bảy tuổi năm đó. Cùng với hai cuốn nhật ký, viết đầy những chuyện về tôi. Những ký ức thời niên thiếu bị chôn vùi nơi sâu thẳm, vượt qua dòng chảy thời gian, tràn về trong tâm trí tôi. Ngày một rõ ràng hơn.
Tường Vi Màu Hồng
Tường Vi Màu Hồng
Tác giả:
Tốt nghiệp cấp ba, ba mẹ tôi đem tôi đi gán nợ cho xã hội đen. "Ngoan nào, nói một câu Cút đi." Anh ấy nói với tôi. Trước mặt tôi là ba người đàn ông đang quỳ, tôi chẳng thèm ngẩng đầu lên. Giọng nhẹ nhàng, mềm mại: "Cút." Anh ấy bất ngờ hôn tôi một cái: "Ôi trời, giỏi quá đi!" Tôi lập tức tát cho anh một cái: "Đang đọc sách, phiền quá!" Lão đại ôm chặt lấy tôi, mắt đỏ hoe khóc lóc: "Em lại đánh anh nữa rồi!"
Trình Diên
Trình Diên
Tác giả:
Kiếp trước, tỷ tỷ ruột của ta được gả cho Tiểu Tướng quân Tạ gia - người lừng danh nhất kinh thành. Còn ta, bị gả làm thiếp cho Ngũ hoàng tử. Về sau, khi loạn thần làm phản, Tạ thừa tướng vì bảo vệ hoàng thất mà trúng một mũi tên độc vào ngực, từ đó trở thành một kẻ tàn phế không thể đứng dậy được nữa. Tỷ tỷ ngày ngày phải hầu hạ hắn ăn uống, ngủ nghỉ, chẳng bao lâu liền không thể chịu đựng nổi. Còn ta, làm thiếp của Ngũ hoàng tử – người vốn mang tiếng tính tình hung bạo khét tiếng trong lời đồn. Không ai ngờ được. Trong cuộc tranh đoạt hoàng vị, một Ngũ hoàng tử tưởng chừng không có chút danh phận lại vượt lên tất cả, cuối cùng bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Chính thất của Ngũ hoàng tử từ lâu đã qua đời. Vì vậy, ta từ một thứ nữ nhỏ bé chẳng đáng nhắc tới, trở thành Hoàng hậu cầm trong tay Phượng ấn. Ngày Tết Trung Thu, trong buổi gia yến. Cả phủ Thái phó đều được mời vào cung. Tỷ tỷ rạng rỡ tươi cười bước đến trước mặt ta. Bất ngờ đưa tay, cầm lấy cây trâm vàng đâm vào cổ ta, rồi siết chặt ôm lấy, cùng ta ngã xuống hồ nước bên cạnh. Giọng nàng ta lạnh lẽo mà đầy oán độc. "Vì cớ gì mệnh ngươi lại tốt như vậy? Ta phải sống bên một kẻ tàn phế, còn ngươi thì hưởng hết vinh hoa phú quý?" Khi mở mắt ra lần nữa. Chúng ta đã đồng thời quay trở về ngày được chỉ hôn.
Ta Không Làm Kiếm Chủ Rất Nhiều Năm
Ta Không Làm Kiếm Chủ Rất Nhiều Năm
Tác giả:
Sư phụ từ cõi phàm trần mang về một tiểu sư muội. Nàng thiên phú xuất chúng, lại khắc khổ tu luyện, chẳng mấy chốc đã trở thành đệ tử xuất sắc nhất trong môn phái vốn đã lụn bại của chúng ta. Sư phụ vì nàng mà hao tổn tâm mạch, nhưng nàng lại vì cứu người trong lòng bên Kiếm Tông mà trộm đi linh dược cứu mạng của sư phụ. Đứng trên đỉnh núi, nàng không chút hối hận: "Đại sư tỷ, đại đạo vô tình, yếu chính là tội." "Ta không giống các ngươi, lũ phế vật nhàn rỗi vô dụng này. Ta muốn thành tiên." Hôm ta xuống Kiếm Tông để thanh lý môn hộ, từ dưới cối đá trong viện, ta đào ra một thanh kiếm đã hoen gỉ. Nhị sư muội đam mê rèn sắt, từ một góc xó xỉnh tìm ra chiếc đàn tỳ bà bạch ngọc phủ đầy bụi. Tam sư đệ chỉ mê trồng hoa, từ đống phân đen kịt cào ra một chiếc còi xương trắng. Trên đường đi, ai nấy đều hỏi ta: "Vì một lão nhân trong môn phái nghèo nàn, tu vi tầm thường, mà đối đầu với thiên hạ đệ nhất đại tông, có đáng không?" "Ừ, đáng."

BXH TUẦN