Nghe mọi người nói, có một con ác long ở trên núi Tây, một con rồng hung bạo vô cùng, có vô số ngọc ngà châu báu.
Nó còn bắt một công chúa xinh đẹp mỹ miều về hang ổ.
Các kỵ sĩ nghe tin, hăm hở lên đường, muốn giải thoát công chúa, gϊếŧ chết ác long.
...
Rồng con đếm mớ đồng vàng không nhiều nhặn gì của mình, nước mắt lưng tròng nhìn Công chúa: "Ta... ta không nuôi nổi cô. Cô về nhà đi."
Công chúa lén quẳng dũng sĩ và Hoàng tử đi, dâng số tiền vàng, châu báu cướp được cho Rồng con, biểu cảm yếu đuối: "Rồng xem, đã lâu vậy rồi mà vẫn không có ai đến đón tôi. Tôi không còn chỗ nào để đi cả. Tiền vàng cho Rồng hết, đừng đuổi tôi đi có được không?"
Rồng con nhìn số tiền vàng sáng lấp lánh, do dự vươn móng vuốt: "Vậy được rồi, chỉ được ở một năm thôi đấy."
...
Rất nhiều năm sau đó...
Rồng con: Tức á! Ta bắt cô về làm máy rút tiền, cô lại muốn cưỡi ta!