Danh Sách Chú Cháu

Danh Sách Truyện

Da Thịt Non Mịn (Cấm Kỵ)
Da Thịt Non Mịn (Cấm Kỵ)
Tác giả:
Lần đầu tiên Lâm Âm nhìn thấy Chu Sâm, cô đã muốn ngủ hắn. Nhưng Chu Sâm lại như trời quang trăng sáng, dù cô có quyến rũ hắn thế nào thì người đàn ông này cũng không mảy may dao động. Chỉ là Lâm Âm không ngờ đến, ngày cô thành niên, người đàn ông này đã náo loạn với cô cả một đêm. Sau nửa đêm, cô thấy hắn trần như nhộng trên giường mình. Gương mặt hắn lạnh lùng, người đàn ông như phát điên mà đè cô lên giường... Cho đến rất lâu về sau, Lâm Âm mới biết được, Giáo sư Chu tuổi trẻ ôn nhuận nho nhã chẳng qua cũng là kẻ thú đội lốt người mà thôi.
Thiên Cơ Bất Khả Lộ
Thiên Cơ Bất Khả Lộ
Tác giả:
Anh dũng, hung thần ác sát đại nguyên soái công x hiền lành, bạch thỏ thầy phong thủy thụ. Tư Không Dương Thiên (Cung Dương Thiên) x Cung Vận Ý Văn án: Cung Vận Ý từ nhỏ đã có mệnh cách đặc biệt, có thể giảm bớt họa nạn do tai tinh giáng thế vào Cung gia. Một lần tình cờ, Cung tướng quân gặp được một lão thầy bói mù gọi là Hồi Mộng Toán Tử, được ông gieo một quẻ. Hồi Mộng Toán Tử phán rằng Cung gia sẽ bị tai tinh giáng thế, họa nạn triền miên. Cung Hạ cầu xin sự giúp đỡ của ông để hóa giải, cuối cùng tướng quân bắt buộc phải đem đứa em nhỏ nhất trong nhà Cung Vận Ý đến bái Hồi Mộng Toán Tử làm sư phụ, sau đó sẽ tự khắc hóa giải nạn kiếp cho Cung gia. Cung Vận Ý mơ mơ hồ hồ rời xa khỏi cung gia, theo Hồi Mộng Toán Tử học phong thủy tướng số, chớp mắt đã qua tám năm trời. Cung Vận Ý trở về Cung gia, phát hiện ra tai tinh giáng thế lại chính là con của nhị ca, tiểu điệt Cung Dương Thiên vừa tròn tám tuổi. Vì một lời nói của y mà Cung đại lão gia đem nhi tử bỏ lại nơi rừng thiên nước độc, cứ tưởng là đứa trẻ đã tẫn mạng, hóa giải được tai tinh nhưng không ngờ rằng ngày mà Cung Dương Thiên trưởng thành, chính là ngày mà Cung gia lụn bại, sụp đổ hoàn toàn. Cung Dương Thiên từ đó một đường trở thành binh tướng dũng mạnh, lập nhiều chiến công trở thành Sát Phong đại nguyên soái. Cung Vận Ý phải lang bạc khắp tứ hải, hành thiện giúp đời, hóa giải được nhiều chuyện trên giang hồ. Không ngờ rằng, y lại trùng phùng với Dương Thiên, kể từ đó ân oán cùng cừu hận đều phải trả, cuối cùng lại rơi vào duyên định, ý trời khó đoán. Tiết tử: Tiết trời lập thu, lá cây trên cành rụng rơi trải dài trên mặt hồ yên ả, những con cá lăn tăn ngụp lặng dưới nước, cây cỏ hoa lá ven hồ đều tỏa ra hương sắc thanh thuần. Cung Hạ tướng quân chỉ vừa thảo phạt man di ở biên ải trở về, dân chúng thành Tây Đô cung kính ra cổng thành đón mừng. Đoàn chiến mã uy phong mãnh liệt, sắc thái ai nấy đều hùng hổ dù cho vừa từ chiến trận trở về, không hề có chút gì gọi là mệt mỏi. "Cung tướng quân, ngài mang vinh quang về cho đất nước, hạ quan nhận mệnh hoàng thượng nghênh đón ngài vào cung, dự yến tiệc tẩy trần." Vị quan nhân mắt dài mũi tẹt trông giống như những kẻ gian tà cúi đầu, hai tay đưa đến chiếu thư từ hoàng thượng. Cung Hạ không mấy thích tên quan thư nịnh bợ này, đến một cái liếc nhìn cũng không thèm cho gã. Quan nhân cảm giác mặt mũi đều bị bay sạch, muốn lên tiếng nhưng lại bị hành động của Cung Hạ làm giật mình, ông nhanh như chớp đoạt chỉ thư từ trong tay gã, sau đó nói với phó tướng bên cạnh: "Các ngươi trở về trước, một mình ta vào cung gặp hoàng thượng." Trương phó tướng nhận mệnh, đem toàn bộ binh mã rời đi để một mình Cung Hạ xuy ngựa hướng hoàng cung. Trên đường đi, bất chợt xuất hiện một lão mù chắn ngay đầu ngựa. Cung Hạ vội vàng nắm chặt dây cương, ngựa hí vang thật lớn giơ cao hai chân trước rồi dừng lại cách lão mù vài bước. Cung Hạ bực tức quát: "Lão mù ngươi sao lại chắn đường ta?" Lão mù vuốt chòm râu trắng phếu, vừa lắc đầu vừa nói: "Thật đáng tiếc." "Đáng tiếc? Vì cái gì mà đáng tiếc?" Lão thầy bói mù không trả lời, chỉ cười một cái rồi cầm tấm bảng rời đi, trước khi khuất bóng lão có đọc một bài thơ, Cung Hạ khó hiểu nhìn. Sau đó vì thánh chỉ mà ông đành quên đi chuyện này. __________________________ Trời đêm đầy sao, trăng tròn vành vạnh. Trong đại điện yến tiệc nhộn nhịp, nhạc vũ quây quần khiến cho bầu không khí càng thêm tươi vui. Thánh thượng ban rượu cho Cung Hạ, cạn với ông một chung, sau đó bắt đầu khen ngợi chiến tích của Cung tướng quân rồi ban thưởng hậu hĩnh. Yến tiệc tẩy trần kết thúc, Cung Hạ cáo biệt thánh thượng rồi mới rời đi. Hoàng thành rộng lớn, duy chỉ có một mình Cung tướng quân rảo bước, ánh trăng sáng trên cao vằn vặt soi xuống bóng chân ngài đột nhiên ngài lại nhớ đến bài thơ mà lão già mù kia đọc. Thiên ý cung giáng tai Hạ nguyệt bất hữu tinh Vong nhân ắt tử giáng Quốc bình phúc bất họa Cung Hạ chợt dừng chân trên chiếc cầu dẫn qua thành Đông, lúc này mây mờ kéo đến che khuất đi những lưu tinh trên trời chỉ còn lại một vầng trăng. Hạ nguyệt bất hữu tinh? Là dưới trăng không có sao? Bất chợt mọi thứ dần sáng tỏ trong đầu ông. Nếu ghép các từ cuối lại với nhau sẽ ra Tai Tinh Giáng Họa, mà trong câu đầu lại có chữ cung, cung này chắc chắn chính là Cung gia nhà ông. Không những thế, nếu ghép các chữ đầu lại sẽ đựơc Thiên Hạ Vong Quốc. Cả bài thơ này đã cho ông biết hai điềm báo. Thứ nhất tai tinh giáng họa lên Cung gia, mà tai tinh đó lại chính là người của Cung gia, khi nó sinh ra sẽ hại chết một người. Thứ hai chính là thiên hạ vong quốc! Ý chỉ trong thiên hạ này, sẽ có một quốc gia bị diệt vong, chiến tranh triền miên, gây hại nhân giang. Ngay khi ngộ ra được tất cả, một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên kia cầu: "Cung tướng quân nam chinh bắc phạt, đã lập nên chiến công hiển hách, giúp đỡ quốc chủ. Nhưng ngài có biết, lưỡi kiếm Cung gia đã nhuốm bao nhiêu máu? Tinh binh của ngài đã sát hại bao nhiêu nhân mạng?" Cung Hạ vẫn lẫm liệt đáp: "Thân là tướng lĩnh, ta phải làm gương cho binh sĩ, xông pha trận mạc, không những thế đội quân của Cung Hạ này là tinh anh trong các tinh anh, hạ được nhiều kẻ địch là điều hiển nhiên." Lão thầy bói mù lại hỏi: "Vây tướng quân có từng nghĩ đến sinh mạng chết dưới tay ngài, cũng có cao sanh, cũng có vợ trẻ con thơ chứ?" "Ta biết..." Cung Hạ mơ hồ nhận ra. "Vậy ngài có biết khi ngài hạ sát nam nhân đó sẽ khiến kẻ đầu bạc khóc kẻ đầu xanh, thê tử góa chồng nhi tử mất cha?" "Ta..." "Đó chính là nghiệp mà ngài đã gây ra, suốt ba mươi năm chinh chiến sa trường, liệu ngài có đếm số người đã nằm xuống đất lạnh? Nhiều vô kể, nghiệp tích càng nhiều quả mà ngài nhận càng đắng, đó chính là lẽ trời." "..." Cung Hạ bắt đầu cảm thấy sợ hãi, những gì mà lão thầy bói mù nói ông đều tin tưởng hoàn toàn. "Muốn hóa giải tai tinh chỉ còn cách đưa phúc tinh theo ta học đạo, sau khi thành tài trở về sẽ hóa giải tai tinh, nhưng lão phu không dám chắc sẽ thành công nghịch lại thiên ý." Cung Hạ vội vàng dò hỏi xem phúc tinh kia là ai, còn tai tinh chính là ai, lão già mù chỉ nói: "Ý tại câu thơ." Lúc này giọng nói của thiếu niên vang lên: "Đại ca! Đại tẩu đang tìm huynh, sao huynh lại ở đây? Người này là ai?" Thiếu niên mới mười hai tuổi chạy đến, dưới ánh trăng gương mặt khả ái được nhìn rõ. Cung Hạ ngước nhìn lên trời, những đám mây đen mù mịt đều đã tản ra, lưu tinh vây quần xung quanh trăng sáng, lấp lánh xinh đẹp. "Hạ nguyệt bất hữu tinh... Là Vận Ý sao?" Lão thầy bói mù gật đầu: "Người có thể làm hạ nguyệt bất hữu tinh biến mất, chính là phúc tinh." Cung Hạ mừng rỡ, sáng hôm sau liền bắt Cung Vận Ý thu dọn đồ đạc đi theo lão thầy bói mù học đạo. Mặc dù Cung Vận Ý vẫn còn bối rối, nhưng là ý của lệnh huynh y không thể cãi. Lão thầy bói mù hoan hỉ nói: "Hồi Mộng Toán Tử ta cuối cùng cũng có truyền nhân, Cung Vận Ý! Sau này con nhất định phải tế thế cứu dân." "Vâng..." "Con chính là đồ đệ của ta." "Sư phụ..." Cứ thế Cung Vận Ý từ một thiếu niên mới mười hai tuổi, tầm sư học đạo suốt tám năm trời, tư chất thiên phú nên rất nhanh đã hoàn toàn lĩnh hội được những gì Hồi Mộng Toán Tử dạy. Trở về Cung gia, tìm ra tai tinh hóa giải nạn kiếp.
Cây Và Đất
Cây Và Đất
Số chương: 47 chương Edit: Shi Bìa: Aurora Nguồn convert: Wikidich (Tâm Tít Tắp) Em muốn làm một gốc cây gạo ở gần anh, Đứng cạnh anh giống như một cái cây. Rễ đâm sâu vào lòng đất, lá chạm lá giữa trời mây. Mỗi khi gió khẽ thoảng qua, chúng ta sẽ hỏi thăm nhau, Nhưng chẳng có ai hiểu được ngôn ngữ giữa chúng ta. (Trích trong bài thơ “Gửi tới cây sồi” do nhà thơ Thư Đình sáng tác năm 1977) Từ Dân Thành: “Tôi muốn làm một người bình thường, không cần vinh hoa phú quý cũng chẳng muốn sự nghiệp lên như diều gặp gió. Tôi muốn được thế giới này đón nhận, muốn nó mở cánh tay to lớn mạnh mẽ ra ôm lấy tôi, an ủi tôi. Tôi muốn có người nói với tôi: “Anh không hề khác với mọi người.” Từ Dân Thành: “Trên thế giới này, ngoại trừ em tôi chẳng yêu được ai khác.” Đôi lời của editor: Nam chính bị mắc bệnh AIDS, nam nữ chính chỉ yêu đương đơn thuần. Nam chính THẬT SỰ KHÔNG SẠCH, đã từng có rất nhiều bạn gái. Nhưng đây không phải là nguyên nhân của bệnh AIDS. Truyện mang mác SE nhưng theo mình là HE. Đánh giá của mình là truyện khá thực tế, và nếu các bạn là người thích sạch thì mong các bạn CÂN NHẮC TRƯỚC KHI NHẢY HỐ. Mọi vấn đề sạch hay không thì mình sẽ không trả lời nữa

BXH TUẦN