Duyên Trời Tác Hợp

Danh Sách Truyện

Phò Mã Thê Nô Của Công Chúa Âm Trầm
Phò Mã Thê Nô Của Công Chúa Âm Trầm
Trong vương triều này, các công chúa không chỉ có quyền tuyển mộ phủ binh, mà còn sở hữu lãnh địa riêng cùng bổng lộc dồi dào. Tính tình phần nhiều kiêu ngạo, tùy hứng, chuyện “giết phò mã” tuy hiếm nhưng cũng không phải chưa từng có tiền lệ. Trong số đó Chương Hoa công chúa, độc nữ của hoàng hậu lại càng là người nắm trong tay quyền thế ngút trời. Nghe đồn nàng dung mạo xấu xí, tính tình âm hiểm khó dò, hành sự quỷ quyệt, đến nỗi hai vị phò mã dự tuyển trước đó đều chết yểu liên tiếp. Từ đó về sau, hễ có buổi “xem mặt công chúa”, các công tử trong kinh thành vừa nghe tên Chương Hoa, ai nấy mặt cắt không còn giọt máu, chỉ hận không thể bỏ trốn khỏi kinh thành ngay trong đêm. Mà đúng lúc ấy, Doãn Tinh, một kẻ xui xẻo mới xuyên tới thế giới này, lại phát hiện mình chính là một trong những “phò mã dự tuyển” sắp bị gọi vào cung xem mặt! Vì mạng sống, Doãn Tinh lập tức lên kế hoạch đào hôn trong đêm, chỉ tiếc trời cao thích trêu người, nàng càng chạy lại càng chạy thẳng vào phủ công chúa, một phen âm sai dương lạc liền biến thành phò mã thật sự của Chương Hoa công chúa! Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là vị công chúa “ác danh lan xa” kia, không những không dữ tợn như lời đồn, mà ngược lại xinh đẹp, ôn nhu, đối nhân xử thế lại rất khoan dung, thậm chí còn không truy cứu việc nàng dám giấu thân phận đại tội. Doãn Tinh cảm động rơi lệ, thầm nghĩ: “Rõ ràng là có kẻ ganh tỵ với công chúa nên mới tung tin thất thiệt hãm hại nàng!” Từ đó, nàng hạ quyết tâm phải báo đáp ân tình công chúa, dù có bị người ta trêu chọc là ‘phò mã nô thê’, nàng cũng cam tâm tình nguyện! Ai ngờ về sau, công chúa ôn nhu kia lại từng bước đoạt quyền, trở thành nữ đế sát phạt quả quyết, tung hoành thiên hạ không ai dám động đến. Đến khi nhìn lại Doãn Tinh mới nhận ra, những lời đồn khi xưa, chỉ có phần “xấu xí” là giả, còn những phần khác… hình như đều thật cả! Bởi những kẻ từng đối đầu hay xúc phạm công chúa, về sau đều lần lượt biến mất không tung tích… Nhân vật chính: Doãn Tinh × Chương Hoa công chúa(Huyền Dịch Chân). Tóm tắt một câu: Công chúa của ta, tuyệt đối không phải loại bệnh kiều đâu! Chủ đề: Tình yêu có thể chữa lành mọi đau khổ và cứu rỗi linh hồn.
Ánh Trăng Của Cô Ấy
Ánh Trăng Của Cô Ấy
Quý Bạch Thanh làm việc thâu đêm suốt mấy ngày liền, cuối cùng đột tử. Khi mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình xuyên vào một quyển tiểu thuyết bối cảnh những năm 70… trở thành một nhân vật quần chúng không tên không tuổi. Từng là một nhân viên quèn nhỏ bé, cô thề đời này không thèm bon chen nữa, cứ chill mà sống! Nhưng đến khi cốt truyện chính thức bắt đầu, thấy nữ phụ độc ác trong truyện bị cô lập không ai giúp đỡ, còn bị các thanh niên trí thức khác bắt nạt, tay cô siết chặt lại. Chill gì mà chill, đỡ người ta dậy cái đã! Vì muốn nuôi dưỡng đại mỹ nhân, cô sẵn sàng quay lại bon chen! Đối mặt với mỹ nhân phong tình vạn chủng, ngày nào Quý Bạch Thanh cũng tận tình chăm sóc, mặc cho người ta chống cự vẫn một mực quan tâm hỏi han. Mỹ nhân thèm thịt? Mua! Mỹ nhân muốn váy xinh mà không đủ phiếu vải? Đổi! Mỹ nhân muốn yêu đương với cô, nhưng mà… khoan đã! Quý Bạch Thanh im lặng. Quý Bạch Thanh sốc nặng. Sao một nữ phụ độc ác lại bị cô bẻ cong thành như này rồi?! Ôn Miểu gia thế hiển hách, làn da trắng mịn như ngọc, dáng vẻ yêu kiều, từ nhỏ đến lớn luôn sống khép kín, bị những người xung quanh cô lập. Cho đến khi bị bố ruột và mẹ kế hợp mưu ép đi lao động vùng quê, cô bị Quý Bạch Thanh nhỏ hơn ba tuổi bám lấy, miệng cứ nói muốn làm bạn với cô. Ôn Miểu tưởng cô ta mượn cớ để tiếp cận mình, trăm phương ngàn kế từ chối, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào cái bẫy dịu dàng của cô ta. Quý Bạch Thanh dịu dàng như ánh trăng lưỡi liềm treo nơi chân trời xa, bị ánh trăng ấy yêu thương say đắm, cô đắm chìm cũng là điều hiển nhiên. Một ngày nọ, Ôn Miểu nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt đẹp mê hồn, dịu dàng hỏi: “Bao giờ thì em mới cho chị một danh phận?” Người kia lại tròn mắt ngạc nhiên, nhấn mạnh: “Em chỉ muốn làm bạn với chị thôi mà.” Hóa ra tất cả chỉ là mình cô đa tình. Nhưng lần này, Ôn Miểu không muốn buông tay nữa. Làm nũng, giả yếu đuối, dính lấy người ta — cô dùng mọi chiêu trò, cuối cùng cũng khiến ánh trăng ấy rơi vào vòng tay mình. Không ai ngờ được, cuối cùng một nữ thanh niên trí thức yếu đuối, cao quý như Ôn Miểu, lại thành đôi với một cô nàng quê mùa như Quý Bạch Thanh. Mà Quý Bạch Thanh sau khi ở bên Ôn Miểu lại càng ngày càng phát đạt — thi đỗ đại học, lập công ty, trở thành nữ doanh nhân nổi tiếng cả nước! Công: Dịu dàng, chăm chỉ, chín chắn, nịnh vợ có tiếng. Thụ: Bên ngoài quyến rũ, bên trong mềm mại, thỉnh thoảng lại như chú mèo con dịu dàng. Cả hai yêu nhau say đắm, công chiều thụ ngập đầu, ngọt ngào vô đối~~ [Là ánh trăng, ánh sáng của cô chỉ chiếu rọi duy nhất mình Ôn Miểu.] Bối cảnh: những năm 70
Hậu Viện Bốc Cháy
Hậu Viện Bốc Cháy
Tác giả:
Tránh lôi: Công từng có hôn sự, đôi bên lợi dụng lẫn nhau, không có thực chất. Tại Quang Lộc phường – nơi công hầu tụ hội, phủ Lâm Dĩnh Bá một mình chiếm thế phong hoa, nghèo đến mức ai nghe cũng lệ rơi, ai thấy cũng động lòng thương xót. Nghe nói trong phủ chẳng đủ tiền nuôi ngựa, đường đường Lâm Dĩnh Bá – Thôi Uẩn – ra ngoài chỉ có thể cưỡi lừa. Nghe nói phủ chẳng có nổi người may vá, Thôi Uẩn phải tự mình xỏ kim luồn chỉ. Nghe nói Công chúa nước Kỷ quyền thế lẫy lừng từng có đoạn tình sử khiến người mặt đỏ tim run với Thôi Uẩn, song cuối cùng lại vì chữ “nghèo” mà đoạn tuyệt. Chốn kinh thành chuyện vụn vặt chất chồng, Thôi Uẩn lại bị điều ra ngoài. Nào ngờ vào một đêm trăng tối gió cao, nàng cứu được một nữ thương nhân giàu sang phú quý, từ đó vận mệnh hoàn toàn đổi khác. Nữ thương nhân dẫn Thôi Uẩn đi xem điền trang vạn khoảnh, kho tàng lụa gấm đầy ắp, vàng bạc châu báu chất như núi. Sau khi hứng trọn một bộ “quyền pháp ê răng”, Thôi Uẩn hồi kinh bẩm báo, nào ngờ nữ thương nhân chẳng chịu buông tay, đuổi theo đến tận kinh thành. Thôi Uẩn: “Ngươi còn muốn ta xem cái gì nữa?” Nữ thương nhân: “Lần này, đổi lại ta nhìn nàng.” Thế gia khinh miệt: “Bỏ qua danh môn khuê nữ, lại đi hòa ly rồi cưới nữ thương nhân?” Nữ thương nhân: “Ta không có danh cũng chẳng có quý, ta chỉ có bạc mà thôi.” Tránh lôi: Phiên ngoại là lúc tôi cao hứng viết chơi, không phải cặp đôi chính, là thế giới song song. CP không phản bội.
Làm Gia Sư Cho Hào Môn Bệnh Kiều
Làm Gia Sư Cho Hào Môn Bệnh Kiều
Bạn thân tìm cho Thi Minh Nguyệt – người đang túng thiếu khốn khó – một công việc: làm gia sư cho cô em họ nhà giàu. Lương theo giờ cực cao, chỉ là... cô em họ này không dễ dạy cho lắm. Giữa mùa hè, ve kêu inh ỏi, cô bé nghịch ngợm nhỏ tuổi xoay bút, chống cằm gọi cô: “Hôm cô mới đến, em lén thấy hai người hôn nhau đó.” Thi Minh Nguyệt khựng lại. Cô lúng túng, ngượng ngùng lấy đề thi của cô bé ra cho làm, thì cô ấy đã ghé sát, áp môi vào tai cô, thì thầm: “Làm đúng một câu, cho em xin một cái hun được không, cô giáo?” 【Hiện tại chắc là: cô gia sư lớn tuổi X học sinh hư hỏng 18 tuổi vừa tốt nghiệp】 【Chị gái nghèo dịu dàng X cô em nhà giàu tò mò đầy ham muốn】 【Đơn giản là đề tài gia sư thôi ~~ mùa hè hợp với chị gái lắm đó】 Minh Nguyệt soi Câu Cừ, Câu Cừ muốn hun hun. “Hừ, Minh Nguyệt là để soi Câu Cừ đó!” ps: Giai đoạn đầu là quan hệ gia sư, không phải giáo viên – học sinh chính quy, cả hai đều đã trưởng thành.
Nói Em Yêu Chị
Nói Em Yêu Chị
【Mối tình ngược luyến kéo dài 10 năm: Nữ giáo viên dịu dàng × Nữ sinh ngạo kiều – Sau chia xa, liệu có thể yêu lại từ đầu?】 【Mỹ nhân câu nhân – lớn tuổi có tính chiếm hữu mạnh × Đóa hoa cao lãnh bụng dạ thâm sâu – từng là học sinh cô yêu thích nhất】 1. Cô giáo chủ nhiệm mới đến, xinh đẹp trí thức, nói chuyện nhẹ nhàng như tiếng nước Tô Châu, đôi mắt đào hoa quyến rũ như biết nói, ai nhìn vào cũng phải mềm lòng. Sau vài lần va chạm nho nhỏ, ngay cả Trần Lộ — người nổi tiếng trong lớp là “ngoài cửa sổ có chuyện gì cũng không quan tâm” — cũng không nhịn được bắt đầu tò mò: Cô giáo này sao lại được yêu mến đến thế? Có lẽ là duyên phận, ông trời đã sắp đặt cho Cố Uyển Quân, người đang tìm chỗ thuê mới, chuyển đến sống đối diện nhà Trần Lộ. Bánh xe số phận bắt đầu xoay, hai người bị ràng buộc bởi sợi dây vô hình của duyên trời định, muốn dứt mà chẳng nổi, càng gỡ càng rối. Càng tiếp xúc, càng hiểu nhau, mối tình đơn phương thuở thiếu thời như hạt giống âm thầm bén rễ trong lòng Trần Lộ. Trần Lộ nhận ra mình hình như đã thích Cố Uyển Quân mất rồi. Cô bắt đầu tưởng tượng về một tương lai giữa mình và cô ấy, đầy chờ mong và mộng mơ. Nhưng rồi, vào một đêm sau kỳ thi đại học, Cố Uyển Quân như hóa thành một con người hoàn toàn khác, vô tình đánh tan hết mọi ảo tưởng trong cô: “Trần Lộ, tôi là người dị tính, không phải đồng tính.” “Em thật ngây thơ, tôi cớ gì phải thích một đứa trẻ chẳng có gì như em?” “Nói trắng ra, em chẳng phải chỉ muốn ngủ với tôi sao? Nể em là học sinh tôi yêu quý nhất, tôi có thể chiều em.” “Nhưng nhớ đừng để lại dấu vết, lát nữa tôi còn phải gọi video với bạn trai.” “…" Kể từ đó, suốt năm năm sau, mỗi lần nhớ lại chuyện đêm ấy, Trần Lộ đều giật mình tỉnh giấc giữa mộng, nước mắt đã ướt đẫm gối lúc nào chẳng hay. Cô sớm nên buông bỏ một người chẳng bao giờ hồi đáp. 2. Thời gian trôi qua, người cũng đổi thay. Năm năm đủ để Trần Lộ trưởng thành vượt bậc, không còn là cô gái mù quáng bám víu vào một cái kết không có thực. Sau khi về nước, trong một lần họp lớp. Tan tiệc, cô giáo chủ nhiệm Cố Uyển Quân đích thân chỉ đích danh người học trò cưng năm nào, bảo đưa mình về nhà. Trước mặt bao người, Trần Lộ lạnh mặt, định từ chối thẳng thừng — nhưng chưa kịp mở miệng, ai kia đã xoa trán than thở đau đầu, muốn nôn mửa. Trần Lộ: “…” … Đưa cô ấy về nhà xong, Trần Lộ chỉ mong chuồn đi cho lẹ, ai ngờ lại bị một cục bột nhỏ — giống Cố Uyển Quân như đúc — đột nhiên chạy ra ôm lấy chân không buông. Cố Đoá Đoá cực kỳ thích chị đẹp đưa mẹ mình về nhà, hai tay bé con siết chặt lấy chân Trần Lộ, giọng nũng nịu: “Mẹ ơi, chị Trần Lộ tối nay có thể ở lại ngủ với tụi mình được không?” Câu vừa dứt, người vừa nãy còn than đau đầu muốn ói liền tỉnh như sáo. Cố Uyển Quân ngẩng lên nhìn gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong, trong đôi mắt đào hoa đong đầy dịu dàng quyến luyến: “Mẹ cũng muốn hỏi nè, chị Trần Lộ có thể ở lại tối nay không?” “…” Ngoài trời mưa xối xả, trong nhà, hai mẹ con — một lớn một nhỏ — cùng nhìn cô đầy chờ mong. Trần Lộ thở dài, không nỡ từ chối. … “Nhà chị chỉ có hai phòng thôi, hay là mình ngủ chung nhé?” “Không cần, tôi ngủ sofa.” “Ngủ sofa sao được, sức khỏe em không tốt, dễ cảm lắm. Lên giường ngủ đi.” “Không cần. Lời cô nói năm xưa, tôi chưa từng quên phút nào.” “Lộ Lộ, chị—” “Cố Uyển Quân, tôi không còn thích cô nữa.” Mười tám tuổi là ranh giới giữa mộng và thực, một đầu níu lấy giấc mơ, một đầu nắm chặt hiện thực. Với Trần Lộ năm mười tám tuổi, Cố Uyển Quân là giấc mộng xa tầm với, đồng thời cũng là hiện thực có thể chạm tay. Nhưng giờ cô đã hai mươi tư rồi. Giấc mơ… nên tỉnh thôi. 3. Người ta nói “theo đuổi vợ” như xuống địa ngục, Cố Uyển Quân giờ mới hiểu thấm thía. Tưởng rằng chỉ cần từ từ vun đắp, rồi có ngày “gương vỡ lại lành”, nào ngờ “cây cải nhỏ” vốn là của mình lại ngày càng đẹp đẽ rực rỡ, nổi bật thu hút, khiến cả đám tình địch nhìn thôi cũng thấy gai mắt ùn ùn kéo tới. Nhìn từng người một — trẻ trung, giàu có, xinh đẹp, tài giỏi — thi nhau vây quanh Trần Lộ, Cố Uyển Quân ngoài mặt vẫn cười dịu dàng, nhưng trong lòng nghiến răng kèn kẹt, mấy thứ như “thanh cao, tao nhã, điềm đạm”… chị đây vứt hết! Danh dự cái gì, sao bằng cây cải nhà mình? Không ra tay nhanh, cải của cô sẽ bị người khác nhổ tận gốc mất! Vở kịch nhỏ 1 “Trần Lộ, hôm nay chị không lái xe, có thể ngồi nhờ xe em không?” “Được thôi, xe tôi đậu ở—” “Lộ Lộ ơi, lúc nãy ra ngoài hình như chị trẹo chân rồi, em có thể đưa chị tới bệnh viện được không?” “Cô giáo Cố, xin gọi tôi là Trần Lộ.” “Ái da, đau quá đi, không biết có gãy xương không nữa…” “……” Vở kịch nhỏ 2 “Cô Trần, chúng ta từng gặp trong buổi hội thảo ở trường lần trước, tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn tối.” “Lộ Lộ, em— Ơ, thầy Giang cũng ở đây à? Ồ, tôi không có việc gì đâu, chỉ tới rủ Lộ Lộ đi đón con gái tôi thôi. Đoá Đoá rất quấn Lộ Lộ, sáng đi học còn nằng nặc đòi tối được ăn pizza với cô ấy mà. Lộ Lộ, mình đi bây giờ nhé?” “……” Vở kịch nhỏ 3 “Cố Uyển Quân, rốt cuộc cô muốn gì?” “Lộ Lộ, em đến đúng lúc quá, chị vừa nấu món canh em thích nhất, lại đây nếm thử đi.” “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không còn thích cô nữa!” “Canh phải uống lúc còn nóng, chị múc cho em—” “Cố Uyển Quân, tôi chịu đủ rồi! Cô định dây dưa đến bao giờ?!” “Đến khi nào em lại nói rằng em yêu chị một lần nữa.” “……” Thông tin bổ sung Couple chính: Mỹ nhân lớn tuổi dịu dàng, tính chiếm hữu cực cao × Nữ sinh lạnh lùng bụng dạ khó lường Couple phụ: Cô giáo dạy chính trị xinh đẹp chua ngoa × Lớp phó học tập nhỏ nhắn, rạng rỡ như mặt trời
Phản Ứng Cai Nghiện
Phản Ứng Cai Nghiện
Tác giả:
Vào một đêm mưa xối xả khi mười bảy tuổi, Giang Tứ Nhất bỏ nhà ra đi. Tóc tai ướt sũng, người cô ướt nhẹp, tả tơi. Dưới ánh đèn đường mờ mịt, cô chợt nghe thấy một giọng nữ vang lên. Giọng nói dịu dàng, chậm rãi, đang hỏi: “Muốn đi với tôi không?” Sau khi được Thẩm Thời Vụ đưa về nhà, cuộc sống trở nên vừa dễ chịu... lại vừa không dễ chịu. Dễ là vì được cô ấy chăm sóc, chiều chuộng. Khó là vì... đống đề cao như núi và mớ bài tập làm mãi chẳng hết. Và cả... Một ngày nọ, Giang Tứ Nhất lại phạm quy, bị đứng ở góc văn phòng, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng lưng người phụ nữ kia. “Chị của Giang Tứ Nhất à, chị phải dạy dỗ cô bé cho nghiêm vào nhé. Làm giáo viên tụi tôi thật sự đau đầu lắm rồi.” Thẩm Thời Vụ khẽ mím môi, giọng nhàn nhạt: “Xin lỗi, đứa trẻ nhà tôi lại gây chuyện rồi. Về nhà tôi sẽ dạy lại.” Vừa dứt lời, bóng người kia khẽ run lên một cái, rất nhẹ. Nhiều năm sau chia tay gặp lại, Thẩm Thời Vụ không còn giữ vẻ dịu dàng như xưa, ngay đêm đó đã tóm Giang Tứ Nhất về nhà. Lời lẽ căm ghét vang lên bên tai, nhưng không khó để nghe ra vẫn còn tình cảm vương sót. Nhìn người phụ nữ dưới thân đang run rẩy, cô chỉ thấy diễn xuất của cô ta vẫn tệ như ngày nào. Rõ ràng là một con thỏ, mà cứ phải cố tỏ ra như một con bướm hoa. Thẩm Thời Vụ nhíu mày, khẽ tặc lưỡi: “Đứa trẻ không ngoan... thì phải bị phạt.” “Em từng nghĩ mình sẽ bị vùi trong những ngày mưa bùn lầy cả đời. Cho đến khi chị xuất hiện, xoa dịu tất cả những khổ đau của em.” —— Trích từ 《Nhật ký Giang Tứ Nhất》
Sau Khi Alpha Mất Trí Nhớ Được Ảnh Hậu Điên Phê Dắt Về Nhà
Sau Khi Alpha Mất Trí Nhớ Được Ảnh Hậu Điên Phê Dắt Về Nhà
Tác giả:
Mất trí nhớ | ABO | Kỳ mẫn cảm | Kỳ phát tình | Ngây thơ × Điên cuồng | Song phương thầm mến 1.Cố Thanh tỉnh lại trong bệnh viện — không những mất trí nhớ, mà còn… có thêm một người vợ? Một người phụ nữ đang ôm chặt lấy cô, nước mắt ròng ròng, đôi mắt xinh đẹp khóc đến đỏ bừng sưng tấy, nức nở từng tiếng: “Bảo bối, em yêu chị như vậy, sao có thể quên chị được chứ? Em thật sự không nhớ gì sao? Chị là vợ em mà, là chị Minh Nỉ mà em yêu nhất đấy! Em quên chị rồi… sau này chị biết sống sao đây!” Cố Thanh vừa áy náy vừa mơ hồ… Người trước mặt tự xưng là vợ cô — lại chính là minh tinh nổi tiếng Thẩm Minh Nỉ? Cô từng hoài nghi trong lòng: liệu người phụ nữ này có đang lừa mình không? Nhưng mà Thẩm Minh Nỉ là đại minh tinh, là người của công chúng, sao lại đến bệnh viện bịa chuyện gạt cô được? Vậy nên Cố Thanh chọn tin vào Thẩm Minh Nỉ, sau khi xuất viện liền cùng người vợ nổi tiếng mà mình “quên mất” — Thẩm Minh Nỉ — trở về nhà. Về đến nhà, Cố Thanh dần phát hiện: hóa ra bản thân trước khi mất trí là một cô bạn gái cặn bã vô tình — lạnh nhạt, bạo lực tinh thần, ngoại tình, mất liên lạc… từng làm tổn thương Thẩm Minh Nỉ rất nhiều lần. Cô không thể tưởng tượng nổi mình đã từng như thế, nhưng rõ ràng Thẩm Minh Nỉ chưa từng rời bỏ cô. Ngay cả khi cô mất trí, Thẩm Minh Nỉ vẫn không một lời oán trách, kiên nhẫn chăm sóc từng chút một, dịu dàng ôm cô, hôn cô. Cố Thanh thì không quen, lại không rành chuyện yêu đương, lần nào cũng đỏ mặt tía tai. Thẩm Minh Nỉ liền nhẹ nhàng dạy lại cô — hết đêm này sang đêm khác, triền miên không dứt… Cố Thanh không hiểu tại sao một đại minh tinh như vậy lại yêu mình sâu đậm như thế. Nhưng cũng chính nhờ có tình yêu này, cô quyết tâm báo đáp gấp ngàn lần: Giúp Thẩm Minh Nỉ vượt qua bệnh trạng mỗi kỳ phát tình, viết nhiều bài hát, mở concert, kiếm thật nhiều tiền nuôi cô ấy… và giúp cô ấy giành lại cúp Ảnh hậu một lần nữa. 2.Nhưng theo sau chuyện mất trí nhớ, càng ngày càng nhiều rắc rối kéo đến. Ví dụ như Cố Thanh lại mắc thêm một căn bệnh mới: mất thị lực tạm thời. Trong những ngày bị mù và sáng lại một cách đột ngột, Cố Thanh dần dần phát hiện ra… Thẩm Minh Nỉ có rất nhiều bí mật. Ví dụ như — từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, từng câu từng chữ Thẩm Minh Nỉ nói với cô đều là dối trá. Cô và Thẩm Minh Nỉ — vốn chưa từng yêu nhau. Thẩm Minh Nỉ không yêu cô, hoặc nói đúng hơn, người mà Thẩm Minh Nỉ yêu là một người khác có gương mặt rất giống cô. Còn cô, chỉ là người thế thân. Cố Thanh lặng lẽ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. 3.Góc nhìn Thẩm Minh Nỉ (thụ): Tôi đã thầm mến Cố Thanh suốt bao nhiêu năm. Một đêm nọ, bất ngờ thấy Cố Thanh được đưa vào bệnh viện, tôi lập tức chạy theo và canh suốt một đêm. Không ngờ sáng hôm sau… trời ơi đất hỡi — Cố Thanh mất trí nhớ rồi!!! Trước đây Cố Thanh có bạn gái, tôi chỉ có thể giấu kín tình cảm trong lòng. Giờ thì bên cạnh cô ấy chẳng còn ai, tôi liền giả vờ làm vợ yêu của Cố Thanh. Dù sau này Cố Thanh nhớ lại và hận tôi… tôi cũng phải ở bên cạnh chăm sóc và quyến rũ cô ấy mỗi ngày. Tôi hy vọng bảo bối có thể thật sự yêu tôi! Yên tâm đi, tôi là đại minh tinh đấy, diễn xuất đỉnh cao, bảo đảm không bị phát hiện. Nhưng mà — bảo bối lại nói muốn rời xa tôi? Vậy thì… tôi chỉ còn cách khóa chặt cô ấy lại, khóa vĩnh viễn, để cô ấy không bao giờ rời xa tôi được nữa. Ngây thơ × Điên cuồng | Ca sĩ × Diễn viên | Song phương thầm mến Công và thụ đều chưa từng có bạn gái. Thụ là kiểu điên cuồng (nếu không điên thì sao dám “bắt người ta về nhà” phải không?) Thể loại: mất trí nhớ + mù tạm thời Nữ Alpha không có xx Nữ Omega có thể mang thai Ngọt văn | Sảng văn | Có thiết lập riêng | Có dính nhau
Xuyên Về Thời Dì Còn Đi Học
Xuyên Về Thời Dì Còn Đi Học
Giản Hảo thích bạn của mẹ – Dì Đàm Ngôn Thanh. Từ nhỏ cô đã nghe kể: dì Đàm hồi đi học từng thích một người, nhưng bị tổn thương sâu sắc, từ đó khép lòng, không còn nói chuyện yêu đương. Vào sinh nhật 17 tuổi, Giản Hảo lấy hết can đảm tỏ tình với dì Đàm. Kết quả thì dễ đoán: tỏ tình thất bại, dì bảo cô về nhà làm thêm hai đề thi đại học các năm cho tỉnh táo lại. Bị đuổi về, Giản Hảo càng nghĩ càng buồn, lén uống rượu vang của mẹ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã xuyên không về thời dì Đàm còn học cấp 3?! Vài ngày sau, cô có hai thắc mắc: Không phải dì Đàm với mẹ là bạn thân sao? Sao cả khối đều đồn hai người bất hòa? Người mà dì Đàm từng yêu là ai? Rồi cô xác định hai việc cần làm: Xem rốt cuộc giữa dì Đàm và mẹ có chuyện gì? Điều tra xem ai đã làm tổn thương dì Đàm! (rất quan trọng) Bạn thân có con, Đàm Ngôn Thanh nghiễm nhiên trở thành mẹ nuôi của đứa nhỏ. Nhưng càng lớn, cô càng thấy con bé này quen mắt một cách kỳ lạ. Giản Hảo — Sao mà giống y chang cái con nhóc cấp 3 từng tỏ tình với mình, rồi hôm sau mất hút không dấu vết vậy trời?! 【Cô ấy sẽ xuyên về lại】 【Giai đoạn đầu là năm 2008: 17 tuổi & 17 tuổi — Giai đoạn sau là năm 2026: 35 tuổi & 18 tuổi】
Khuê Mật Của Nữ Chính Không Dễ Làm [Mạt Thế]
Khuê Mật Của Nữ Chính Không Dễ Làm [Mạt Thế]
Tác giả:
Hướng dẫn sử dụng: Nữ chính là kiểu phát triển dần, đầu truyện hơi vô dụng, giả xuyên thư, thiên về cốt truyện, khởi đầu hơi chậm. Trình Tư Ngọc mỗi ngày làm việc mệt bở hơi tai, cần một chút an ủi tinh thần, thế là cô đi đọc mấy truyện mạt thế nghèo đói khổ cực để tìm cảm giác “an ủi tinh thần”… Nhưng mà, truyện này lại BE. Sau khi tức tối đánh giá âm điểm, cô liền xuyên vào chính quyển truyện đó – trở thành nữ phụ độc ác bị nam nữ chính ngược chết. Biết trước hướng đi cốt truyện, cô ôm chặt đùi nữ chính, nhiệt tình tác hợp để truyện này có cái kết HE! Nhưng mà━━━ Nữ chính bóp cằm Trình Tư Ngọc, lạnh lùng nói: “Vậy để nam chính chết đi!” Giờ phải làm sao? Nữ chính này… sao lại bẻ lệch nhân vật thế này?! QAQ còn đẩy cô ngã ra nữa… 【Trình Tư Ngọc – người cứ ngỡ mình sẽ chết trong danh dự – lặng lẽ ngủ thiếp đi】 【Nhưng lại cảm thấy má mình hơi đau, hình như bị ai đó bóp chơi…】
Omega Cặn Bã Chỉ Muốn Bỏ Vợ Giữ Con Gái
Omega Cặn Bã Chỉ Muốn Bỏ Vợ Giữ Con Gái
Tác giả:
Ôn Nghênh không ngờ mình có thể trọng sinh… tận hai lần. Lần đầu trọng sinh, nàng phát hiện mình chỉ là pháo hôi trong một cuốn thoại bản. Tất cả mọi người đều đang lợi dụng nàng, thế là trong đêm tân hôn, nàng tiến cung mưu sát – kết quả là được “tặng” nguyên combo tru di tam tộc. Lần thứ hai trọng sinh… sao mọi thứ xung quanh kỳ lạ thế này? Tường trắng, giường trắng, còn trên đầu là… đèn pha lê? Còn người phụ nữ đang đứng cạnh giường – rõ ràng là thê tử của nàng – lại mặc thứ quần áo hở vai hở chân… là thứ gì vậy? Văn án 2: Bùi Tri Uẩn sau khi hoàn thành nhiệm vụ xuyên sách – trọng sinh đã quay về tiếp tục sự nghiệp diễn viên. Nhưng vì quá lưu luyến đứa con gái mười tháng mang thai sinh ra trong truyện, cô đã nhờ hệ thống mang con gái ra ngoài cùng. Không ngờ bốn năm sau, vợ trong truyện của cô – Ôn Nghênh – cũng xuyên tới thế giới hiện thực. Quan trọng là… con gái vẫn nhớ mẹ nó? Bùi Tri Uẩn không còn cách nào, đành đưa con gái đến đón Ôn Nghênh xuất viện. Kết quả là bị paparazzi theo dõi chụp được ở bãi đỗ xe. Tin tức tung ra liền lập tức lên hàng loạt hot search: #Vợ của Bùi Tri Uẩn lộ diện #Gia đình ba người của Bùi Tri Uẩn #Vợ Bùi Tri Uẩn là ai Bùi Tri Uẩn vừa thấy tin, hai mắt tối sầm. Bốn năm trước cô đột ngột công bố có con gái, khiến truyền thông và fan hâm mộ chấn động, nhưng cô đã bảo vệ con rất tốt, chưa từng để lộ mặt. Không ngờ lần đầu lộ diện, cả mẹ đứa nhỏ cũng lên luôn báo. Công ty thấy tin xong liền lập tức đưa tới một kịch bản show gia đình – bảo là: ba người đủ cả rồi, lên show kéo lại hình tượng đi. Trước khi chương trình phát sóng: Một đứa con gái có ký ức song song cổ đại – hiện đại. Một người vợ xuyên từ thời cổ đại tới. Mỗi phút mỗi giây, Bùi Tri Uẩn đều cảm thấy như sống trong địa ngục. Sau khi phát sóng: Cư dân mạng: A a a dễ thương quá đi, tự mặc đồ, đọc sách, viết chữ – đúng chuẩn con nhà người ta. Còn Ôn Nghênh thì chiều vợ không ai bằng: nấu ăn, giặt đồ, làm thủ công, viết thư pháp siêu đỉnh, thậm chí còn sửa được cả nhà – chuẩn vợ quốc dân! Bùi Tri Uẩn mặt đầy nghi vấn: Cốt truyện… là thế này thật à? Ghi chú: Song khiết
Sau Khi Bị Triều Thần Nghe Thấy Tiếng Lòng
Sau Khi Bị Triều Thần Nghe Thấy Tiếng Lòng
Sau khi làm hoàng đế bù nhìn suốt năm năm, chín lần phản kháng đều vô ích, Triệu Gia Lăng rốt cuộc cũng hoàn toàn buông xuôi. Ngay lúc nàng nằm yên chẳng màng thế sự, trong giấc mộng giữa đêm, một vầng dương chói lọi rơi vào lòng nàng, một thứ tự xưng là Hệ thống Minh Quân liền trói buộc nàng. Triệu Gia Lăng nghe xong một tràng lời ma quỷ của hệ thống, nghĩ đến cuộc sống dậy sớm điểm danh mệt mỏi, dứt khoát thốt một tiếng “Không”. Hệ thống Minh Quân: “……” Bèn tung ra sát chiêu, đem tiếng lòng của Triệu Gia Lăng phát tán ra ngoài. Không có minh quân cũng chẳng sao, có tể tướng cũng có thể vãn hồi thiên hạ. Chỉ cần tể tướng nghe được đối thoại giữa nàng và hệ thống, nhất định sẽ hiểu ra thôi. Tạ Lan Tảo xuất thân danh môn, là tể tướng trẻ tuổi nhất Đại Ung. Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, nàng đã chín lần hứng chịu công kích yếu ớt như gãi ngứa của Triệu Gia Lăng, vừa vô năng lại phiền toái. Sau khi quét sạch bọn gian thần bên cạnh Triệu Gia Lăng, Tạ Lan Tảo ngỡ rằng mình có thể an tâm nghỉ ngơi một thời gian, nào ngờ trong buổi chầu sớm, nàng bỗng nghe thấy một giọng nói kỳ quái mà quen thuộc. “Thật muốn chết quá, ta muốn ngủ một giấc.” “Tạ Lan Tảo khi nào phế đế? Mau ra tay đi.” “Tạ Lan Tảo có nhốt ta trong phủ của nàng ấy không nhỉ?” “Tạ Tể tướng thật đáng giận, nhưng nàng ấy đẹp quá trời luôn.” “Trẫm thèm quá đi mất.” Các đại thần đưa mắt nhìn nhau, khó giấu vẻ kinh ngạc. Tạ Lan Tảo: “……” Hôm sau, lời đồn lan khắp phố phường. Thì ra bệ hạ và Tạ tể tướng là quan hệ như thế, bảo sao Tạ tể tướng cứ không cho lập hậu. Tạ Lan Tảo: “!” Là chính Triệu Gia Lăng không muốn đó chứ! ◎ Gợi ý đọc ◎ Hoàng đế mộng mơ buông xuôi × Tể tướng cao lãnh như hoa trên núi tuyết Bối cảnh hư cấu, thể chế quan lại rối rắm Hệ thống mở hack, càn quét như nước lũ, lý tưởng hóa Trọng tâm là cốt truyện, tình cảm phát triển chậm
Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn
Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn
Tác giả:
Hai tuần sau chuyến đi khảo sát thực địa ở nông thôn, Hạ Miên và đồng nghiệp bị đưa vào bệnh viện vì trúng độc do ăn phải nấm độc trong buổi tiệc chia tay. Cô không nhớ rõ chuyện cụ thể, chỉ nhớ bạn cô kể lại, hôm đó cô tưởng mình là một con gấu trúc, ôm chặt một con búp bê giật được từ tay một đứa trẻ, ra sức gào lên với bác sĩ xin hãy cứu lấy đứa con của mình. Cô còn nói mình là quốc bảo, ai mà không cứu là phạm pháp. Thấy thật sự không ai chịu cứu, cô quỳ xuống đất khóc rống lên vì nhân tình thế thái lạnh lùng. Đúng lúc mọi người đang bó tay, một bác sĩ mặc blouse trắng, khí chất lạnh lùng xông ra. Đôi mắt sau cặp kính gọng vàng đầy nguy hiểm, người đó bóp mặt cô hỏi: đã có con riêng với ai mà không dám công khai? Cô sững sờ, đập đất la lên bác sĩ sao có thể sỉ nhục cô như vậy, cô thề sẽ kiện tới cùng, không kiện chết người ta thì không bỏ qua! Sau này mới biết, vị bác sĩ đó chính là vợ cô – người mà cô vừa mới đăng ký kết hôn được hai tuần. Deux: Lần gặp mặt chính thức thứ hai giữa hai gia đình, Hạ Miên và đối tượng xem mắt trực tiếp đi đăng ký kết hôn. Gia đình hai bên đều hài lòng với hôn sự này. Đối phương xuất thân danh giá, xinh đẹp cao quý, nhìn kiểu gì cũng là Hạ Miên trèo cao. Chưa đến hai tháng sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn, hai người dọn về sống chung. Trong lòng Hạ Miên bắt đầu có chút than phiền. Không vì gì khác, chỉ vì nghĩa vụ vợ vợ quá “nặng nề”, ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của cô. Sau một lần nữa bị sếp "quan tâm" vì ngủ gật trong giờ làm, Hạ Miên suy nghĩ kỹ càng và quyết định nói chuyện thẳng thắn với vợ. Tối hôm đó, cô đích thân vào bếp làm một bàn thức ăn. Vợ cô về đến nhà có chút bất ngờ, rửa tay rồi ngồi xuống ăn thử vài miếng. Hạ Miên nín thở, nhanh chóng nói hết những điều mình muốn nói. Một lúc sau không nghe thấy phản hồi, cô lén liếc nhìn sang. Đối phương tao nhã lau miệng, cũng đang nhìn cô, môi đỏ khẽ mở, chậm rãi nói: “Chuyện này em có thể nói thẳng với chị, không cần dùng bữa tối để uy hiếp.” Hạ Miên đứng hình vài giây, nếm thử món mình nấu — rồi ói. Trois: Nửa sau năm lớp 10, Hạ Miên ngồi cùng bàn với một học sinh chuyển trường mới. Cô bạn ấy xinh đẹp tinh tế, tính cách lại dễ thương. Cả hai cùng nhau ăn vụng trong giờ học, thì thầm nói chuyện, đọc truyện tranh tiểu thuyết, ngủ gật, tan học thì đi chơi game, tối về còn online chơi game tiếp. Bài tập cũng chép y hệt nhau. Lúc đó cô nghĩ cô bạn kia là “tri kỷ tâm hồn” của mình. Thế nhưng sau kỳ thi, cô đứng bét lớp, còn bạn cùng bàn lại đứng nhất khối. Thế là cô vừa khóc vừa xin chuyển trường. Rất lâu sau, cô chợt nhớ ra — tên của người đó giống hệt vợ cô. — Ngọc Lang Thanh. * Cưới trước yêu sau * Có thể hơi nghiêng về cuộc sống đời thường * Tiểu mặt trời ngoan ngoãn dịu dàng x Bác sĩ chỉnh hình hơi sạch sẽ kỹ tính

BXH TUẦN