【Mối tình ngược luyến kéo dài 10 năm: Nữ giáo viên dịu dàng × Nữ sinh ngạo kiều – Sau chia xa, liệu có thể yêu lại từ đầu?】
【Mỹ nhân câu nhân – lớn tuổi có tính chiếm hữu mạnh × Đóa hoa cao lãnh bụng dạ thâm sâu – từng là học sinh cô yêu thích nhất】
1.
Cô giáo chủ nhiệm mới đến, xinh đẹp trí thức, nói chuyện nhẹ nhàng như tiếng nước Tô Châu, đôi mắt đào hoa quyến rũ như biết nói, ai nhìn vào cũng phải mềm lòng.
Sau vài lần va chạm nho nhỏ, ngay cả Trần Lộ — người nổi tiếng trong lớp là “ngoài cửa sổ có chuyện gì cũng không quan tâm” — cũng không nhịn được bắt đầu tò mò:
Cô giáo này sao lại được yêu mến đến thế?
Có lẽ là duyên phận, ông trời đã sắp đặt cho Cố Uyển Quân, người đang tìm chỗ thuê mới, chuyển đến sống đối diện nhà Trần Lộ.
Bánh xe số phận bắt đầu xoay, hai người bị ràng buộc bởi sợi dây vô hình của duyên trời định, muốn dứt mà chẳng nổi, càng gỡ càng rối.
Càng tiếp xúc, càng hiểu nhau, mối tình đơn phương thuở thiếu thời như hạt giống âm thầm bén rễ trong lòng Trần Lộ.
Trần Lộ nhận ra mình hình như đã thích Cố Uyển Quân mất rồi.
Cô bắt đầu tưởng tượng về một tương lai giữa mình và cô ấy, đầy chờ mong và mộng mơ.
Nhưng rồi, vào một đêm sau kỳ thi đại học, Cố Uyển Quân như hóa thành một con người hoàn toàn khác, vô tình đánh tan hết mọi ảo tưởng trong cô:
“Trần Lộ, tôi là người dị tính, không phải đồng tính.”
“Em thật ngây thơ, tôi cớ gì phải thích một đứa trẻ chẳng có gì như em?”
“Nói trắng ra, em chẳng phải chỉ muốn ngủ với tôi sao? Nể em là học sinh tôi yêu quý nhất, tôi có thể chiều em.”
“Nhưng nhớ đừng để lại dấu vết, lát nữa tôi còn phải gọi video với bạn trai.”
“…"
Kể từ đó, suốt năm năm sau, mỗi lần nhớ lại chuyện đêm ấy, Trần Lộ đều giật mình tỉnh giấc giữa mộng, nước mắt đã ướt đẫm gối lúc nào chẳng hay.
Cô sớm nên buông bỏ một người chẳng bao giờ hồi đáp.
2.
Thời gian trôi qua, người cũng đổi thay.
Năm năm đủ để Trần Lộ trưởng thành vượt bậc, không còn là cô gái mù quáng bám víu vào một cái kết không có thực.
Sau khi về nước, trong một lần họp lớp.
Tan tiệc, cô giáo chủ nhiệm Cố Uyển Quân đích thân chỉ đích danh người học trò cưng năm nào, bảo đưa mình về nhà.
Trước mặt bao người, Trần Lộ lạnh mặt, định từ chối thẳng thừng — nhưng chưa kịp mở miệng, ai kia đã xoa trán than thở đau đầu, muốn nôn mửa.
Trần Lộ: “…”
…
Đưa cô ấy về nhà xong, Trần Lộ chỉ mong chuồn đi cho lẹ, ai ngờ lại bị một cục bột nhỏ — giống Cố Uyển Quân như đúc — đột nhiên chạy ra ôm lấy chân không buông.
Cố Đoá Đoá cực kỳ thích chị đẹp đưa mẹ mình về nhà, hai tay bé con siết chặt lấy chân Trần Lộ, giọng nũng nịu:
“Mẹ ơi, chị Trần Lộ tối nay có thể ở lại ngủ với tụi mình được không?”
Câu vừa dứt, người vừa nãy còn than đau đầu muốn ói liền tỉnh như sáo.
Cố Uyển Quân ngẩng lên nhìn gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong, trong đôi mắt đào hoa đong đầy dịu dàng quyến luyến:
“Mẹ cũng muốn hỏi nè, chị Trần Lộ có thể ở lại tối nay không?”
“…”
Ngoài trời mưa xối xả, trong nhà, hai mẹ con — một lớn một nhỏ — cùng nhìn cô đầy chờ mong.
Trần Lộ thở dài, không nỡ từ chối.
…
“Nhà chị chỉ có hai phòng thôi, hay là mình ngủ chung nhé?”
“Không cần, tôi ngủ sofa.”
“Ngủ sofa sao được, sức khỏe em không tốt, dễ cảm lắm. Lên giường ngủ đi.”
“Không cần. Lời cô nói năm xưa, tôi chưa từng quên phút nào.”
“Lộ Lộ, chị—”
“Cố Uyển Quân, tôi không còn thích cô nữa.”
Mười tám tuổi là ranh giới giữa mộng và thực, một đầu níu lấy giấc mơ, một đầu nắm chặt hiện thực.
Với Trần Lộ năm mười tám tuổi, Cố Uyển Quân là giấc mộng xa tầm với, đồng thời cũng là hiện thực có thể chạm tay.
Nhưng giờ cô đã hai mươi tư rồi. Giấc mơ… nên tỉnh thôi.
3.
Người ta nói “theo đuổi vợ” như xuống địa ngục, Cố Uyển Quân giờ mới hiểu thấm thía.
Tưởng rằng chỉ cần từ từ vun đắp, rồi có ngày “gương vỡ lại lành”, nào ngờ “cây cải nhỏ” vốn là của mình lại ngày càng đẹp đẽ rực rỡ, nổi bật thu hút, khiến cả đám tình địch nhìn thôi cũng thấy gai mắt ùn ùn kéo tới.
Nhìn từng người một — trẻ trung, giàu có, xinh đẹp, tài giỏi — thi nhau vây quanh Trần Lộ, Cố Uyển Quân ngoài mặt vẫn cười dịu dàng, nhưng trong lòng nghiến răng kèn kẹt, mấy thứ như “thanh cao, tao nhã, điềm đạm”… chị đây vứt hết!
Danh dự cái gì, sao bằng cây cải nhà mình?
Không ra tay nhanh, cải của cô sẽ bị người khác nhổ tận gốc mất!
Vở kịch nhỏ 1
“Trần Lộ, hôm nay chị không lái xe, có thể ngồi nhờ xe em không?”
“Được thôi, xe tôi đậu ở—”
“Lộ Lộ ơi, lúc nãy ra ngoài hình như chị trẹo chân rồi, em có thể đưa chị tới bệnh viện được không?”
“Cô giáo Cố, xin gọi tôi là Trần Lộ.”
“Ái da, đau quá đi, không biết có gãy xương không nữa…”
“……”
Vở kịch nhỏ 2
“Cô Trần, chúng ta từng gặp trong buổi hội thảo ở trường lần trước, tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn tối.”
“Lộ Lộ, em— Ơ, thầy Giang cũng ở đây à? Ồ, tôi không có việc gì đâu, chỉ tới rủ Lộ Lộ đi đón con gái tôi thôi. Đoá Đoá rất quấn Lộ Lộ, sáng đi học còn nằng nặc đòi tối được ăn pizza với cô ấy mà. Lộ Lộ, mình đi bây giờ nhé?”
“……”
Vở kịch nhỏ 3
“Cố Uyển Quân, rốt cuộc cô muốn gì?”
“Lộ Lộ, em đến đúng lúc quá, chị vừa nấu món canh em thích nhất, lại đây nếm thử đi.”
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không còn thích cô nữa!”
“Canh phải uống lúc còn nóng, chị múc cho em—”
“Cố Uyển Quân, tôi chịu đủ rồi! Cô định dây dưa đến bao giờ?!”
“Đến khi nào em lại nói rằng em yêu chị một lần nữa.”
“……”
Thông tin bổ sung
Couple chính:
Mỹ nhân lớn tuổi dịu dàng, tính chiếm hữu cực cao × Nữ sinh lạnh lùng bụng dạ khó lường
Couple phụ:
Cô giáo dạy chính trị xinh đẹp chua ngoa × Lớp phó học tập nhỏ nhắn, rạng rỡ như mặt trời