Cung Đình Hầu Tước

Danh Sách Truyện

Trọng Sinh Về Lúc Trước Khi Làm Nhục Công Chúa Địch Quốc
Trọng Sinh Về Lúc Trước Khi Làm Nhục Công Chúa Địch Quốc
Tác giả:
◎ ‎Chủ đề: Chân tình có thể vượt qua mọi thứ Tiểu công chúa bệnh nhược, cố chấp × Tiểu quận chúa háo sắc, nhút nhát (song trọng sinh) Là tiểu quận chúa phóng đãng bậc nhất phương Bắc, Phi Thiên Tiếu giữ mỹ nhân nhặt được nuôi bên cạnh, nuông chiều chẳng chút kiêng dè. Cho đến khi đại quân địch tiến vào hoàng thành, tướng quân nước địch kính cẩn dâng kiếm dài cho mỹ nhân mà Phi Thiên Tiếu sủng ái nhất, nàng mới như bừng tỉnh mộng. Mỹ nhân nắm kiếm, không chút lưu tình kết liễu kẻ từng sỉ nhục mình. Sống lại một kiếp, Phi Thiên Tiếu nhìn mỹ nhân đang quỳ gối trước mặt, trong lòng hạ quyết tâm rửa tay gác kiếm, một lòng đối đãi thật tốt với mỹ nhân sát phạt vô tình ấy. Nàng ngày ngày cung phụng mỹ nhân nơi phủ đệ, ăn ngon mặc đẹp, chuyện gì cũng đáp ứng. Về sau, mỹ nhân trèo lên giường nàng, áp chế nàng dưới thân, nàng cũng chẳng dám phản kháng mảy may. Khương Kỳ Nguyệt vốn là tiểu công chúa được sủng ái nhất Nam Cương, một hôm bị hại, lưu lạc đến Bắc Tề, bị tiểu quận chúa phong lưu đa tình nhặt về, giam trong phủ, nhục nhã trăm bề. Khương Kỳ Nguyệt vốn tưởng mình đã hận Phi Thiên Tiếu thấu xương, ai ngờ đến lúc nữ tử vận hồng y ấy chết trước mặt, nàng mới hiểu thế nào là khắc cốt ghi tâm. Trọng sinh một đời, Khương Kỳ Nguyệt thề phải khóa người ấy bên mình, để nàng ấy cũng nếm thử tư vị bị giày vò. Nào ngờ, khi nàng thu lại móng vuốt định tiếp cận, lại bị tiểu quận chúa mỗi ngày đều đối tốt với mình, chuyện gì cũng nghe theo, chuốc cho một trận say khướt. Tỉnh dậy thì người đã chạy mất. Khó khăn lắm mới thoát khỏi Bắc Tề, Phi Thiên Tiếu cứ tưởng từ đây về sau có thể sống cuộc đời vô ưu vô lo. Nào ngờ những đêm sau đó, nàng luôn mơ thấy tiểu công chúa hung hăng kia. Phi Thiên Tiếu nghĩ, dù sao cũng là trong mộng, mình làm gì cũng không sao. Cho đến một ngày, giấc mơ kia dường như thật đến quá mức. Khi nàng mở mắt, chạm mặt dung nhan ngày đêm mong nhớ, Phi Thiên Tiếu mới hiểu ra: Đó không phải mộng, tiểu công chúa thật sự đuổi tới rồi! — PS: Đời trước Phi là công, đời này Phi 0.3, Khương 0.7.
Hoàng Tước
Hoàng Tước
Tác giả:
Ta cùng Thanh Nhạn là tỷ muội song sinh. Một đạo thánh chỉ nạp phi được ban xuống, khiến phụ thân khó xử vô cùng. Thế nhân đều hay, Bùi Thiệu sớm đã có một bạch nguyệt quang trong lòng, những nữ tử tiến cung bất quá cũng chỉ là thế thân của nàng ta. Gả cho hắn, há có thể xem là chuyện tốt? Đêm trước ngày nghênh thân, ta hạ dược mê man muội muội, đường hoàng ngồi lên kiệu hoa tiến cung. Về sau, ta dốc lòng toan tính suốt bao năm, cuối cùng cũng vững vàng tọa trấn ngôi vị trung cung. Mà muội muội ta lại vượt ngàn dặm biên ải, thân chinh sa trường, trở thành nữ tướng lẫy lừng nơi tái ngoại. Song nữ nhà Thẩm gia, một thời danh chấn thiên hạ. Nhưng đúng lúc này, địch quốc đưa ra một điều kiện—lấy mạng bạch nguyệt quang trong lòng Bùi Thiệu để đổi lấy một tòa thành. Bùi Thiệu chấp thuận. Nhưng muội muội ta, thề chết không hàng.
Ta Cướp Nữ Nhân Với Nam Chính
Ta Cướp Nữ Nhân Với Nam Chính
Tiêu Cẩn xuyên vào một bộ truyện ngược đầy máu chó, trở thành một nữ phụ tuyến mười tám. Một nhân vật đặc biệt hội tụ đủ mọi "bi kịch": tàn phế, nữ giả nam trang và si mê nam chính. Nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng, bởi vì nàng căn bản không sống qua nổi ba chương. Nữ phụ pháo hôi này cũng tên là Tiêu Cẩn. Nàng là Tam Hoàng tử của Tề quốc, một chiến thần với chiến công hiển hách, danh chấn Cửu Châu, khiến tướng lĩnh các nước đối địch vừa nghe tên đã sợ mất mật – "Quỷ La Sát". Thế nhưng, chính chiến thần ấy sau một trận đại chiến lại bị phế cả hai chân, trở thành kẻ tàn tật, đi vài bước đã ho ra máu. Chưa hết, nàng còn mắc bênh ung thư phổi, sống lay lắt như ngọn đèn dầu sắp cạn. Nguyên nhân chẳng có gì khác, bởi đây là một bộ truyện ngược. Nam chính là Thái Tử Tề quốc, còn nữ chính là Công Chúa của một nước đã diệt vong. Sự tồn tại của Tiêu Cẩn chỉ có một mục đích: tiêu diệt đất nước của nữ chính, sau đó nhận cái kết thê thảm mà thôi. Ngay lúc này, Tiêu Cẩn nhìn đôi chân đã bị phế của mình, lại nhìn vũng máu lớn vừa ho ra, tâm trạng hoàn toàn sụp đổ. Nàng dịu dàng dặn dò quản gia chuẩn bị sẵn quan tài, đợi ngày tốt đẹp để nằm xuống. Bỗng một giọng máy móc của hệ thống vang lên. “Cảnh báo! Sinh mệnh của ký chủ chỉ còn lại 48 giờ. Hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sau khi hoàn thành sẽ được kéo dài thời gian sống.” “Nhiệm vụ 1: Cướp hôn – Ép cưới nữ chính sắp thành thân với nam phụ.” Hệ thống: “Nhắc nhở thân thiện, chỉ khi nào ký chủ hoàn thành tất cả các nhiệm vụ, sau đó để nữ chính tự tay giết chết mình thì đồng hồ sinh mệnh đếm ngược mới dừng lại, ký chủ mới có thể trở về thế giới ban đầu.” Tiêu Cẩn im lặng. Nàng tưởng tượng ra cảnh một bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối không thể đi lại vào ngày đại hôn của nữ chính, tinh thần phấn chấn lăn xe lăn đến cướp hôn. “...” Tiêu Cẩn: “Ta có thể chọn chết không?” Hệ thống: “Không thể đâu, ký chủ.” Sau bao gian truân, Tiêu Cẩn cuối cùng cũng hoàn thành tất cả các nhiệm vụ. Ngày hôm ấy, trời cao mây rộng, nhạn thu bay về phương nam. Sở Thiều đạp lên xác của những kẻ pháo hôi, khải hoàn về cố quốc, bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Cửu châu bốn bể, không ai không cúi đầu xưng thần. Tiêu Cẩn mặc áo tù nhân, bị cấm vệ quân áp giải, ngồi trên xe lăn ngước nhìn tân đế. Nàng hài lòng rồi. Bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Sở Thiều ban cho mình một nhát kiếm. Nữ đế Sở Thiều dung nhan tuyệt thế, mũ miện rủ xuống mười hai chuỗi ngọc. Nàng cầm trường kiếm, từng bước bước xuống bậc thang, ánh mắt ôn hòa nhìn Tiêu Cẩn. Ngay lúc Tiêu Cẩn nghĩ rằng mình sẽ bị một kiếm xuyên tim thì Sở Thiều lại giơ kiếm lên, cắt đứt cổ họng của một cấm vệ. Những cấm vệ còn lại sắc mặt tái nhợt, đồng loạt quỳ xuống. Sở Thiều nâng đôi tay đầy máu, quỳ xuống trước mặt Tiêu Cẩn, như đang ngước nhìn thần minh, chăm chú nhìn nàng rất lâu. Rồi nàng buông thanh kiếm nhuốm máu xuống, run rẩy nói: “Đừng rời xa ta.” - [Lưu ý quan trọng!!] 1. Mặc dù truyện có phong cách nhẹ nhàng, nhưng một số nội dung không quá nhẹ nhàng. 2. Chương 138-140 và chương 77-80 có liên quan đến câu chuyện của thế hệ trưởng bối, nội dung "máu chó" và không sạch, hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc. [Hướng dẫn sử dụng] 1. Sảng văn hư cấu, vui lòng không soi xét tính hợp lý. 2. Nữ chính Sở Thiều là bệnh kiều, tâm lý không bình thường. Hệ thống không có tác dụng lớn, Tiêu Cẩn chủ yếu dựa vào tài diễn xuất để sinh tồn. 3. Kết thúc có cú plot twist và là HE. Tóm tắt ngắn gọn: Ta cùng nàng sống chết không rời Tư tưởng: Tàn mà không phế, ý chí kiên cường, dũng cảm tiến về phía trước.
Hoa Nở Đến Lúc Tàn Phai
Hoa Nở Đến Lúc Tàn Phai
Tỷ tỷ đã mang thai, nhưng tỷ ấy không biết hài nhi trong bụng là của ai. Thậm chí, tỷ ấy còn chẳng nhớ mình là ai. Bụng của tỷ, lúc lớn lúc nhỏ, lúc nhỏ lại lớn, nhưng chưa từng có ai biết được hài nhi đã đi về đâu. Mà tất cả những điều này, đều là do ta gây nên.
Ân Tình Khác Thường
Ân Tình Khác Thường
Tác giả:
Đại quân khải hoàn hôm ấy, ta ôm lấy Sâm Nhi, hòa vào dòng người náo nhiệt. Sâm Nhi đưa tay chỉ về vị tướng quân trên lưng ngựa, người đang ôm một hài tử trong lòng, rồi hỏi ta: "Nương, người kia trông rất giống phụ thân trong bức họa." Bàn tay ta siết chặt lấy Sâm Nhi hơn nữa: "Nói bậy, đó không phải." Trước kia phải, nay không phải, về sau càng không phải. Chàng ôm chí trời cao, ta chẳng thể cản.
Cách Một Bước [Tinh Tế]
Cách Một Bước [Tinh Tế]
Đây là câu chuyện “vừa trong sáng vừa không trong sáng” giữa cô và vợ cũ của anh trai mình. Bối cảnh: Cuối xuân tại San Lorenzo. Cựu Công tước của Phủ Tử Kinh qua đời. Theo luật kế thừa của Đế quốc, Thiếu Tướng Charles – alpha duy nhất trong gia tộc, tuy là con gái thứ hai nhưng lại không thể thừa kế tước vị do quy định "trưởng thừa thứ kế." Người thừa kế không ai khác ngoài người anh trai beta – một gã hỗn đản đích thực. Do di chúc, Charles buộc phải trở về sinh sống tại Phủ Công tước, nơi mà — bất ngờ thay — không phải anh trai cô đang cư trú, mà là vợ cũ của anh ta — một quý tộc Omega cao quý đến từ San Lorenzo đang sống. Một alpha độc thân và một Omega chưa được đánh dấu hoàn chỉnh sống chung dưới một mái nhà — Chỉ cần nghe thôi cũng đủ để người ta suy diễn ra vô vàn điều thú vị. Đêm khuya ở trung đình: Dưới tán tử kinh cao lớn, bóng cây in hằn trên nền đất loang lổ ánh trăng. Bầu không khí mờ ảo, như tẩm đẫm sự mập mờ và cám dỗ. Một alpha tóc đen nép sau rèm cửa, đôi mắt màu lam sâu thẳm như hồ nước trong đêm đen, lặng lẽ dõi theo người phụ nữ đứng trên ban công đối diện, mặc chiếc váy dài, đang ngắm trăng. Ánh trăng rót lên mái tóc bạch kim của cô, lấp lánh như giấc mộng. Khoảnh khắc ấy, bóng hình cô in hằn trong đôi mắt alpha – tựa như mặt hồ phản chiếu ánh trăng rực rỡ, đẹp đến ngột ngạt, khiến người khác chỉ muốn chìm đắm mãi mãi... Có lẽ đây là bản văn án "giả vờ trong sáng" mà mình viết đấy... Tóm lại: Đây là câu chuyện về việc “ăn” bánh bao cũ (aka vợ cũ của anh trai).
Thù Ngọc
Thù Ngọc
Tác giả:
Ta làm hoàng hậu ba năm, hai mươi năm làm thái hậu. Khi qua đời, tử tôn quây quần bên cạnh, triều thần khóc than trước linh cữu. Xét theo lẽ thường, một đời như vậy vốn không có điều gì phải tiếc nuối. Nhưng nếu sống lại một kiếp, khi tổ mẫu hỏi ta chọn ai làm phu quân, ta đã không chọn thái tử nữa, mà chọn An Vương - người trấn thủ biên cương. Từ đó, trời Nam và đất Bắc, chỉ mong cùng chàng, không còn tương phùng.
Lầm Tưởng Nữ Đế Bệnh Kiều Là Thiếp Thất Bên Ngoài Mà Nuôi Dưỡng Rồi
Lầm Tưởng Nữ Đế Bệnh Kiều Là Thiếp Thất Bên Ngoài Mà Nuôi Dưỡng Rồi
Tác giả:
◎ Chí hướng:Vì mộng tưởng của bản thân mà cố gắng phấn đấu, hương mai vốn từ giá lạnh mà ra. ————————•———————— Đan Nguyên thức đêm xem truyện PO rồi xuyên thư. Trở thành một nữ Càn Nguyên phong lưu phú quý, dung mạo ngạo nghễ thiên hạ, tuổi trẻ đã đỗ Thám hoa. Tiếc rằng quyển sách kia vốn là truyện tu luyện không CP đội lốt truyện PO, nguyên thân vừa gặp nữ chính đã si mê, chẳng tiếc hao tổn toàn tộc để giúp nàng ta bước lên ngôi vị cửu ngũ, kết quả lại bị nữ đế liệt tội, toàn gia giáng làm thứ dân. Vì mạng sống, Đan Nguyên quyết chí tránh xa triều cục, làm một kẻ giàu sang nhàn tản. Mỗi ngày nuôi gà chọi chó, dạo kỹ lâu, vui thú tiêu dao chẳng kể sớm chiều. Cho đến một ngày, nàng tỉnh rượu dậy thấy trong lòng mình là một mỹ nhân Khôn Trạch yếu đuối tựa nước. Mỹ nhân vốn là hoa khôi của Vọng Hương lâu, đêm qua nàng vì nàng ấy mà vung tiền chuộc thân, đem người ôm vào lòng mà loan phượng giao hoan suốt một đêm. Đan Nguyên đành mua một tiểu viện, nuôi dưỡng nàng ấy như thiếp thất ở bên ngoài. Nào ngờ nuôi lâu lại sinh tình, tình ý với mỹ nhân Khôn Trạch càng thêm sâu đậm. Đúng lúc trong nhà bức nàng thành thân, nàng khởi tâm muốn rước người ấy về làm chính thất. Không ngờ mười dặm hồng trang đón dâu, lại dẫn tới họa diệt môn, cả nhà bị giáng làm thứ dân. Tới lúc ấy nàng mới hay, mỹ nhân thiếp thất kia vốn là hoàng nữ lưu lạc dân gian, tiếp cận nàng vốn là mưu tính báo thù. Nhiều năm sau, Đan Nguyên tuy đã là thứ dân, vẫn đỗ Thám hoa. Yến tiệc Kỳ Lân, nữ đế dung nhan rạng rỡ, y phục cao quý, từ trên cao nhìn xuống Đan Nguyên. “Không biết Đan Thám hoa đã thành thân chưa, trẫm có ý ban hôn cho khanh.” Đan Nguyên từ xa mỉm cười: “Tạ bệ hạ thánh ân, thần sớm đã có thê nhi.” Lời vừa dứt, sắc mặt nữ đế lập tức biến đổi, lệ quang thấp thoáng nơi đáy mắt. Không ai biết, về sau nữ đế tôn quý lại hạ mình khẩn cầu: “Đan khanh… trẫm có thể làm thiếp thất của khanh được không?” PS: Thiết lập truyện là bối cảnh cổ đại ABO, song khiết, kết cục HE. — Apha là Càn Nguyên, Beta là Trung Dung, Omega là Khôn Trạch, tín hương là pheromone (hương nhận biết).
Hồ Yêu Nương Nương
Hồ Yêu Nương Nương
Tác giả:
Trước khi đến Đồng Trấn, mỗi ngày Yến Tô đều hỏi ba điều: "Hoàng thượng có đại sự chăng?" "Phủ trung có đại sự chăng?" "Quân doanh có đại sự chăng?" Sau khi trở về, mỗi ngày Yến Tô đều làm ba việc: Trêu hồ ly ăn, bầu bạn với hồ ly, ôm hồ ly ngủ. Cả kinh thành đều biết Yến tướng quân có một con bạch hồ, vô cùng sủng ái, đi đâu cũng mang theo, chưa từng rời tay. Về sau, hồ ly biến mất. Yến Tô mang về một vị cô nương tuổi xuân phơi phới.
Trèo Cao
Trèo Cao
Tác giả:
Phương Giám, một chú chim hoàng yến bị nuôi dưỡng trong lồng son. Năm 17 tuổi, vì cứu người mà nàng đắc tội quyền quý. Cha mẹ nhẫn tâm bán nàng cho Cao Vân Cù. Nàng từng nghĩ từ đây mình chính là một con ưng đã gãy cánh, không bao giờ có thể bay cao thêm nữa. Nhưng Cao Vân Cù lại dạy nàng đọc sách, mở mang tầm mắt cho nàng, cho nàng một cơ hội để vươn lên. Người ấy đã dìu nàng bước lên bậc Thanh Vân Thê (Thanh Vân: Con đường công danh; Vân Thê: Thang bắt lên tận mây), giúp nàng vươn tới tận trời cao. Năm 25 tuổi, Phương Giám không muốn đi trên con đường trải sẵn mà Cao Vân Cù dành cho mình. Nàng càng đi càng xa, càng đi càng cao. Và rồi, đến một lúc nào đó, nàng đã có thể đứng ngang hàng với người ấy. Cao Vân Cù từng nghĩ, chim chóc khi đã lớn sẽ muốn bay đi. Nhưng đến cuối cùng, nàng lại không nỡ buông tay Phương Giám. Chẳng ai ngờ rằng, Phương Giám chưa bao giờ có ý định rời xa người ấy. - Không phải thế giới ABO. - Thiết lập giả tưởng với xã hội nam nữ bình quyền. Triều đại, quan chế, tập tục, trang phục… đều là hư cấu. - Cặp đôi chính chênh nhau 10 tuổi. - Kết thúc HE (Happy Ending). - Truyện thiên về chính kịch với hình tượng nữ chính mạnh mẽ. Tuyến nhân vật chính phát triển chậm rãi, nhưng cũng có nhiều câu chuyện nhỏ của các nhân vật phụ. - Tiểu Phương sẽ phản công!
Ta Tu Văn Vật Ở Hậu Cung
Ta Tu Văn Vật Ở Hậu Cung
Tác giả:
Ta, một kẻ chuyên phục chế văn vật, bỗng chốc xuyên không trở thành cung nữ hèn mọn nhất trong hậu cung. Một ngày nọ, hoàng đế và hoàng hậu tranh cãi kịch liệt. Trong cơn thịnh nộ, hoàng đế tiện tay nhấc lên chiếc cốc gốm men xanh Đông Thanh chạm hoa sen rồi quẳng mạnh xuống đất. Khi ấy, ta đang đứng bên cạnh lau bàn, chứng kiến cảnh tượng ấy mà không kìm được nghề nghiệp ăn sâu vào máu. Bệnh nghề nghiệp bất giác phát tác, ta lao mình một cái, bay tới cứu lấy cổ vật. Một tay ôm chặt chiếc cốc hoa sen, ta lăn mấy vòng trên nền đất để giảm bớt lực va chạm. Cuối cùng cũng bảo toàn được món đồ quý giá. Ta vừa kịp thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt u ám, lạnh lùng của hoàng đế đang nhìn chằm chằm vào mình.
Lỡ Xem Trưởng Công Chúa Như Ngoại Phòng Mà Nuôi
Lỡ Xem Trưởng Công Chúa Như Ngoại Phòng Mà Nuôi
Tác giả:
Ôn Chước Cẩn, nữ nhi của chủ mẫu đời trước tại phủ Tĩnh An Hầu, sau khi bên ngoại suy sụp, chẳng còn chỗ nương tựa, liền bị muội muội kế đoạt mất hôn sự cùng Phủ thế tử Vinh Quốc Công. Sau khi từ hôn, người đời đều truyền rằng nàng ở nhà sầu thảm lệ rơi, nhưng thực chất Ôn Chước Cẩn lại cải trang đến thanh lâu tại Tây Thị, Vân Kinh, chuộc thân cho một thanh quan nhi, an bài nàng ở trong biệt phủ, đối đãi như châu ngọc. Kỳ thực, hôn sự bị đoạt kia vốn dĩ là điều Ôn Chước Cẩn từ lâu đã mong thoái lui, bởi nàng chẳng ưa nam tử, chỉ có lòng ái nữ tử, mà nữ nhân nàng thích lại là những mỹ nhân diễm lệ, lớn tuổi hơn đôi chút. Mỹ nhân nàng mang về đáp ứng hoàn mỹ mọi điều kiện của nàng. Vì mỹ nhân, Ôn Chước Cẩn lao tâm khổ tứ kiếm kế sinh nhai, cho nàng hưởng phú quý xa hoa, so với bậc quý nhân trong cung còn hơn gấp bội. Chỉ tiếc rằng không thể đường đường chính chính cho mỹ nhân một danh phận, khiến Ôn Chước Cẩn trong lòng luôn tự thấy áy náy. Khi vào cung diện kiến quý nhân, mong xin một phong thưởng cho mỹ nhân, Ôn Chước Cẩn tình cờ nhìn thấy Trưởng công chúa đương triều. Trưởng công chúa đầu đội vương miện hoa phù dung, mặc pháp y, tay cầm quạt, khí chất như tuyết sơn băng phong, cao quý thanh lãnh, chẳng vương chút hồng trần. Tương truyền, Trưởng công chúa năm mười lăm tuổi đã phò trợ ấu đế lên ngôi, bình loạn an bang, sát phạt quả quyết, quyền thế ngút trời, vạn người kính sợ. Đó cũng chính là nữ nhân mà Ôn Chước Cẩn e sợ nhất. Lúc mọi người đều quỳ lạy hành lễ, Ôn Chước Cẩn chỉ biết thất thần nhìn Trưởng công chúa, kinh hoàng, thân mình run rẩy. Ai có thể nói cho nàng hay, vì sao Trưởng công chúa lại giống hệt mỹ nhân yếu đuối mà nàng đang nuôi nấng đến vậy!!! *** Nhan Sảnh Lan, đương triều Trưởng công chúa, tuổi đôi mươi đã vào đạo làm nữ quan, thề cả đời không kết hôn. Nào ngờ đến năm hai mươi sáu, trong một lần bất ngờ trúng độc mù mắt, nàng được một thiếu nữ thanh âm ngọt ngào dụ dỗ đưa về. Khi ấy, Nhan Sảnh Lan đang lâm vào cảnh khốn cùng, hương thơm thanh thoát trên người thiếu nữ giúp giảm bớt đau đớn khi độc phát, nên nàng thuận theo đi cùng, mong dò xét ý đồ thiếu nữ. Thiếu nữ quả thật có mưu đồ với Nhan Sảnh Lan, nhưng lại khác xa dự liệu của nàng. Ngày ngày, thiếu nữ nâng niu dâng lên sơn hào hải vị, y phục gấm vóc xa hoa, dưỡng cho Nhan Sảnh Lan càng thêm trắng mịn, kiều mỵ như tiên. Đổi lại, điều thiếu nữ mong cầu chỉ là được gần gũi mỹ nhân. “Tỷ tỷ hôn hôn.” “Tỷ tỷ ôm ôm.” “Tỷ tỷ ngồi sát vào đây này.” Thanh âm ngọt ngào, nũng nịu, cứ văng vẳng bên tai nàng không thôi. Lâu dần, Nhan Sảnh Lan sinh lòng tham luyến, dù đôi mắt đã khỏi, nàng vẫn vừa làm “ngoại thất” của thiếu nữ, vừa khuấy động triều cương, tranh quyền đoạt thế. *** Sau khi xác nhận Trưởng công chúa Nhan Sảnh Lan chính là mỹ nhân tỷ tỷ, Ôn Chước Cẩn lập tức thu dọn hành lý bỏ trốn ngay trong đêm. Nào ngờ chưa ra khỏi cổng thành đã bị cấm vệ quân vây kín. Nhìn mỹ nhân từng bị nàng bắt nạt đến rơi lệ, người nàng đã dụ dỗ làm bao chuyện đáng thẹn, nay mang sát khí ngút ngàn mà bước về phía mình, Ôn Chước Cẩn không khỏi bàng hoàng. “A Chước, nàng đi rồi, ai sẽ làm hoàng hậu của ta đây?” Khi Ôn Chước Cẩn tưởng đối phương sẽ hạ đao, nào ngờ Nhan Sảnh Lan lại ôm chặt lấy nàng, khẽ khàng thì thầm bên tai.

BXH TUẦN