Gương Vỡ Không lành

Danh Sách Truyện

Vãn Tinh
Vãn Tinh
Dưới mắt người ngoài, tôi theo đuổi Trần Tận Dã suốt ba năm mà chẳng thành công. Nhưng chỉ có tôi và anh ấy biết, chúng tôi đã yêu thầm ba năm trời. Trong một buổi tụ họp, mọi người hỏi tôi: nếu mãi không theo đuổi được Trần Tận Dã, tôi định sống độc thân cả đời à? Ngay cả Trần Tận Dã cũng cười rồi nói: “Anh quen nhiều người lắm, hay là để anh giới thiệu cho em một người chơi thử?” Kiếp trước, đúng vào ngày hôm đó, tôi không chịu nổi nữa nên đã công khai mối quan hệ của tôi và anh ấy. Học sinh chuyển trường Sở Miên Miên khóc lóc bỏ chạy ra ngoài. Trần Tận Dã ngoài mặt thì không nói gì, nhưng sau lưng lại ngày càng lạnh nhạt với tôi. Sau khi kết hôn, khi tôi đang mang thai thì gặp tai nạn xe và bị đưa vào phòng phẫu thuật, anh ấy đang ở Maldives cùng Sở Miên Miên giải khuây. Lúc tôi chết cả mẹ lẫn con và bị đưa vào lò thiêu, anh ấy đang ở nhà hàng Michelin tổ chức sinh nhật cho Sở Miên Miên. Lúc đó tôi mới hiểu, thì ra, người anh ấy yêu chưa bao giờ là tôi. Sống lại một kiếp, tôi mỉm cười: “Không cần đâu, tôi đã đính hôn rồi.”
Bạo Tuyết Đã Đến
Bạo Tuyết Đã Đến
Tác giả:
Năm thứ ba tôi thầm yêu Châu Kinh Hòa, tôi và anh ấy kết hôn. Một năm sau, ở khu trượt tuyết, tôi và cô bạn thân của anh ấy cùng lúc gặp nạn. Châu Kinh Hòa lao đến như bay, che chắn cho cô bạn thân kia rồi cùng nhau lăn xuống đất. Lúc ngã xuống tuyết, tôi bỗng thấy mọi thứ thật vô vị. Thứ gì đã không còn ý nghĩa, thì chỉ có thể vứt bỏ thôi.
Vội Vàng
Vội Vàng
Chồng tôi là một nhà khoa học nổi tiếng khắp nơi. Khi được hỏi về chuyện tình cảm trong buổi phỏng vấn, anh nói: “Tôi không nghĩ mình là một người bạn đời đủ tốt.” “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ đặt tình yêu lên hàng đầu.” “Tôi chỉ muốn dùng quãng thời gian hữu hạn của mình, để theo đuổi khoa học vô tận.” Sau khi chương trình được phát sóng, tất cả đều là những lời khen ngợi dành cho tinh thần dũng cảm theo đuổi khoa học của anh. Còn tôi, lặng lẽ cất đi tờ kết quả khám sức khỏe của mình. Tôi bị ung thư, giai đoạn cuối. Những ngày anh sang Luân Đôn nhận giải, chính là quãng thời gian cuối cùng của tôi trên thế giới này.
Tôi Tham Gia Show Ly Hôn - Đổi Ga Yêu Đương
Tôi Tham Gia Show Ly Hôn - Đổi Ga Yêu Đương
Tác giả:
Khi đỉnh lưu* chỉnh lại tai nghe giúp tôi, anh ấy vô thức hôn lên tóc tôi. Cả hai chúng tôi đều sững người. Vì lúc đó đang trong một show thực tế về ly hôn. Mà chúng tôi lại thuộc hai cặp đôi khác nhau.
Dân Chơi Sành Sỏi
Dân Chơi Sành Sỏi
Tác giả:
Năm đó tôi đang đắm chìm trong mối tình đầu, bạn trai dẫn tôi về nhà ra mắt. Chú của anh ấy lạnh lùng, chua ngoa, dáng vẻ ngạo mạn. “Yêu đương thì được, kết hôn thì không. Sau này mấy đứa con gái chỉ để chơi bời thì đừng dắt về nhà.” Vừa dứt lời. Trước mắt tôi bỗng hiện lên một khung cảnh kỳ lạ. Thương Trì với những ngón tay thon dài bá đạo luồn qua tay tôi, mười ngón đan chặt lấy nhau. Một tay khác thì siết eo tôi, hôn tôi cuồng nhiệt như thể không còn ai trên đời. Tôi giật mình hoảng hốt. Khoan đã. Tôi với... chú của bạn trai á?! Không thể nào chứ!
Đôi Mắt Của Cô Ấy
Đôi Mắt Của Cô Ấy
Tác giả:
Tôi bắt đầu ở bên cạnh Giang Yến từ năm 23 tuổi, suốt 7 năm trời. Cho đến khi bên cạnh anh ấy xuất hiện một cô gái nhỏ khác, cũng 23 tuổi. Ngày anh tuyên bố tôi bị loại khỏi cuộc chơi, anh cười một cách tàn nhẫn: “Tiểu Nghiên, mắt cô ấy thật sự rất giống em hồi còn trẻ.” Sau này, chính anh lại đỏ hoe mắt cầu xin tôi, muốn dâng tặng tôi mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời. Nhưng chẳng ai sẽ đứng yên một chỗ mà đợi anh cả. Tôi đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình rồi.
Trái Tim Anh Ấy Hướng Về Trăng
Trái Tim Anh Ấy Hướng Về Trăng
Tôi và Lục Dĩ Bạch là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Đêm nhận giấy đăng ký kết hôn, anh ấy đứng bên cửa sổ sát đất, hút thuốc suốt cả đêm, rồi nói với tôi rằng — anh có một cô gái mà mình thích. Cô gái đó nghèo khó, kiên cường, "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn". Tôi im lặng một lúc, không nói với anh rằng thật ra tôi cũng thầm thích anh nhiều năm rồi. Tôi chỉ hỏi: “Vậy phải làm sao đây?” Anh khẽ cười, có phần lạnh nhạt: “Hai năm làm hạn định, tôi tuyệt đối sẽ không mãi là kẻ bị người khác thao túng như hôm nay.” “Đến lúc đó, chúng ta ly hôn. Nhưng em yên tâm, tôi sẽ bù đắp cho em và nhà họ Tô.” Tôi đã đồng ý. Nhưng đến đúng ngày đó rồi, thì anh lại không muốn ly hôn nữa.
Quay Về Nơi Có Tình
Quay Về Nơi Có Tình
Tác giả:
Khi đang thức trắng đêm cùng Chu Lâm Tuyên làm thí nghiệm, điện thoại của anh ấy bỗng reo lên một tin nhắn. “Giúp anh trả lời cái này với, chắc là thầy Bạch đó.” Tôi lơ mơ mở điện thoại anh ra, nhưng ngay khoảnh khắc màn hình sáng lên, tôi lập tức tỉnh hẳn. Đập vào mắt tôi là một cô gái đang selfie trước gương. Dáng người thon thả, gần như khỏa thân hoàn toàn. Là sư muội của Chu Lâm Tuyên – Trần Vi Vi. “Bảo bối à~ em nên mặc bộ nào ngày mai đây anh nhỉ?” Giọng điệu trần trụi, đầy ám muội. Tin nhắn vẫn chưa bị thu hồi. Chu Lâm Tuyên lúc này vẫn đang cúi đầu quan sát các tế bào thí nghiệm, hoàn toàn không biết bên này đang cuộn lên một cơn sóng ngầm. Ngày mai là sinh nhật tôi.
Vãn Đường Bất Vãn
Vãn Đường Bất Vãn
Cô nữ sinh nghèo được tôi tài trợ lại phải lòng vị hôn phu của tôi. Cô bé đặt giấy báo trúng tuyển và một hộp bao cao su siêu mỏng loại 001 trước mặt Chu Tử Kỳ, vừa ngại ngùng vừa táo bạo: “Anh nói nếu em đậu Đại học Kinh Đô thì sẽ thưởng cho em một điều ước... em chỉ muốn anh thôi.” Tôi tức điên lên, đang chuẩn bị đẩy cửa vào và tát cho cô ta một cái. Thì đột nhiên, tôi nhìn thấy bình luận bay ngang màn hình. 【Nữ phụ cứ tát đi, xem nam chính có xót nữ chính không là biết liền.】 【Nam chính vốn đang định cho nữ chính một danh phận, bà tát phát này xong không bị huỷ hôn mới lạ.】 【Đợi nữ phụ giận dỗi bỏ đi, nam chính sẽ ôm nữ chính nước mắt đầm đìa lên bàn làm việc... hehe... daddy tổng tài bá đạo cưỡng chế yêu, một hộp làm sao đủ.】 Thì ra, tôi chỉ là một phần trong màn play của nam nữ chính trong truyện tổng tài bá đạo. Sau hai giây suy nghĩ. Tôi ân cần đóng cửa lại cho họ, bật camera giám sát trong phòng rồi nhấn ghi hình.
Vứt Bỏ Tuổi 18
Vứt Bỏ Tuổi 18
Tác giả:
Tôi là con sen của Châu Dã. Hết cách rồi, cậu ấy đẹp trai quá mức cho phép. Điểm trừ duy nhất là hơi tự kỷ. Nhưng không sao, như vậy càng hay — cậu ấy không thích ai khác, thì chỉ mình tôi là đủ rồi. Tôi đã có kế hoạch từ lâu, cuối cùng cũng đè được cậu ấy xuống đất. Hàng mi run run, cơ thể đúng y như tôi tưởng tượng — đẹp đến nao lòng. Lúc đang vui nhất, cậu ấy lại bất ngờ gọi ra một cái tên khác: “A Lê…” Cậu ấy khựng lại. Còn tôi thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thì ra trong lòng cậu ấy đã có người khác. Trùng hợp ghê, món từng ăn rồi, tôi cũng chẳng còn hứng thú nữa.
Bất Tầm
Bất Tầm
Cậu ấm Kinh Khuyên – Cố Cận Chi, bốn năm trước vừa gặp tôi đã phải lòng ngay. Anh ta theo đuổi tôi ráo riết suốt ba năm, cuối cùng tôi cũng xiêu lòng. Vừa xác nhận mối quan hệ được một năm, anh đã giục cưới tới tấp. Tôi hơi do dự, nhưng không chống lại nổi sự dai dẳng của anh. Cuối cùng tôi đồng ý đưa anh về ra mắt bố mẹ. Nhưng hôm đó, bên ngoài phòng riêng, tôi nghe thấy có thằng bạn hỏi anh: “Ra mắt phụ huynh rồi, khi nào tổ chức đám cưới?” Cố Cận Chi tặc lưỡi một cái, chậm rãi nói: “Bỗng nhiên thấy chẳng còn muốn cưới nữa.” Có người bên cạnh hùa theo: “Thôi xạo đi, đóa hoa cao lãnh đó cậu theo đuổi ròng rã ba năm trời, nỡ lòng nào buông à?” “Hoa cao lãnh?” – tôi nghe thấy anh bật cười khẩy một tiếng – “Nếu cậu thấy cách bố mẹ cô ta đối xử với cô ta, cậu cũng sẽ giống tôi thôi.” “Giống cậu cái gì?” “Cũng thấy cô ta… chẳng có gì đặc biệt cả.”
Chất Nuôi Dưỡng Tham Vọng
Chất Nuôi Dưỡng Tham Vọng
Kết hôn với Phó Tư Kỳ đến năm thứ ba, cuối cùng tôi cũng nhận ra — anh ta không hề yêu tôi. Vì vậy, tôi chủ động giới thiệu bạn gái mới cho anh ta. Đối tác làm ăn trêu chọc: “Phó tổng đúng là có phúc quá rồi! Lê tổng chăm lo cho anh từ thể xác đến tinh thần luôn!” Lúc đầu, Phó Tư Kỳ còn hơi gượng gạo, mặt lạnh lùng phủ nhận. Chẳng bao lâu sau, anh ta đã có thể ôm ấp bạn gái mới, cười đùa ám muội: “Tôi nuôi cô ta bao nhiêu năm, cô ta nên thấy đủ rồi chứ. Không có tôi thì ai công nhận cô ta là Lê tổng?” “Cô ta giờ biết điều như vậy là tốt rồi. Ăn cao lương mỹ vị chán rồi, thỉnh thoảng về nhà thưởng chút cháo trắng dưa muối cũng hay.” Phó Tư Kỳ chẳng hề kiêng dè tôi. Anh ta chắc mẩm tôi sẽ không làm anh ta mất mặt. Với điều đó, tôi chỉ mỉm cười. Phó Tư Kỳ quay lưng lại, chìm đắm trong vòng tay êm ái không thể thoát ra. Ở trên cao quá lâu, anh ta đã quên — quyền lực là thứ giỏi nhất trong việc nuôi dưỡng tham vọng của con người. So với việc làm “vợ Phó”, tôi càng muốn làm “Lê tổng”. Còn cái gã lắm tiền nhưng bạc tình kia — chỉ là dưỡng chất nuôi lớn tham vọng của tôi mà thôi.

BXH TUẦN