Ngược Tra

Danh Sách Truyện

Hoàng Tước
Hoàng Tước
Tác giả:
Ta cùng Thanh Nhạn là tỷ muội song sinh. Một đạo thánh chỉ nạp phi được ban xuống, khiến phụ thân khó xử vô cùng. Thế nhân đều hay, Bùi Thiệu sớm đã có một bạch nguyệt quang trong lòng, những nữ tử tiến cung bất quá cũng chỉ là thế thân của nàng ta. Gả cho hắn, há có thể xem là chuyện tốt? Đêm trước ngày nghênh thân, ta hạ dược mê man muội muội, đường hoàng ngồi lên kiệu hoa tiến cung. Về sau, ta dốc lòng toan tính suốt bao năm, cuối cùng cũng vững vàng tọa trấn ngôi vị trung cung. Mà muội muội ta lại vượt ngàn dặm biên ải, thân chinh sa trường, trở thành nữ tướng lẫy lừng nơi tái ngoại. Song nữ nhà Thẩm gia, một thời danh chấn thiên hạ. Nhưng đúng lúc này, địch quốc đưa ra một điều kiện—lấy mạng bạch nguyệt quang trong lòng Bùi Thiệu để đổi lấy một tòa thành. Bùi Thiệu chấp thuận. Nhưng muội muội ta, thề chết không hàng.
Nuôi Dưỡng Kiếp Trước Của Chính Mình
Nuôi Dưỡng Kiếp Trước Của Chính Mình
Tác giả:
◎ Chủ đề: Đừng bao giờ từ bỏ hy vọng, hãy là người yêu thương chính mình nhất Tiểu thư bệnh yếu dịu dàng trọng sinh X Biến dị loài trung khuyển ngạo kiều thuần khiết, truyện thể loại “thủy tiên văn” (= nhân vật chính yêu chính bản thân mình trong một dạng nào đó) Cả hai đều có hình thái dị hóa. Khương Nhân là chó sói. Kiếp trước, Khương Nhân bị người thân lợi dụng, bị em gái Tề Phi phản bội, bị thao túng tinh thần mà yêu nhầm Tiêu Tình Mặc. Về sau, Tiêu Tình Mặc giẫm gãy tay cô từng ngón một, đá cô xuống vực sâu, quay đầu cưới Tề Phi. Cơ thể cô bị quái vật xé xác nuốt chửng, linh hồn lang thang hồi lâu, cuối cùng trọng sinh về ba năm trước, sống trong thân thể tiểu thư bệnh yếu của nhà Đỗ – Đỗ Nam Yên. Sống lại sau cái chết, cô chỉ muốn báo thù. Nhưng ông trời lại đùa ác, cho cô gặp lại “Khương Nhân” của ba năm trước. Ngây thơ, chân thành nhưng ngu ngốc, bị gia đình lừa gạt, bị Tiêu Tình Mặc lợi dụng, sẽ chết thảm trong ba năm nữa. Giờ thì lại như con chó nhỏ bị ướt mưa, quỳ rạp dưới chân cô. ——Vẫn chưa yêu Tiêu Tình Mặc. “Đỗ Nam Yên” dùng đôi giày mềm bằng gấm trắng tinh, khẽ nâng cằm con chó nhỏ kia lên. Là dị biến có mức ô nhiễm cao nhất trong gia tộc, Khương Nhân sớm đã chấp nhận số phận: hoặc là chết, hoặc là phát điên hoàn toàn. Cho đến khi Đỗ Nam Yên xuất hiện. Cô ấy không hề sợ thân phận dị biến của Khương Nhân, còn cởi áo khoác che đôi tai sói đang biến dị, ôm cô vào lòng, không cho ai được làm tổn thương cô. Khương Nhân biết thân phận hai người chênh lệch như trời với đất, ban đầu chỉ muốn lặng lẽ bảo vệ cô ấy. Nhưng vị tiểu thư này hoàn toàn không có khái niệm “ranh giới”. Khương Nhân buộc phải nhắc nhở cô hết lần này đến lần khác: “Cơ thể loài săn mồi như chúng tôi không thể để ai tùy tiện nhìn thấy.” “Đừng xoa đầu tôi lung tung.” “Tai với đuôi cũng không được chạm vào…” — Về sau. Mọi khao khát tuôn trào trong huyết mạch Khương Nhân. Chỉ còn lại một điều—chiếm lấy cô ấy, vò nát cô ấy, cắn vỡ mạch máu của cô ấy, hút lấy dòng máu tươi. Để lại mùi hương của bản thân khắp cơ thể cô. Không ai được phép cướp đi.
Ân Tình Khác Thường
Ân Tình Khác Thường
Tác giả:
Đại quân khải hoàn hôm ấy, ta ôm lấy Sâm Nhi, hòa vào dòng người náo nhiệt. Sâm Nhi đưa tay chỉ về vị tướng quân trên lưng ngựa, người đang ôm một hài tử trong lòng, rồi hỏi ta: "Nương, người kia trông rất giống phụ thân trong bức họa." Bàn tay ta siết chặt lấy Sâm Nhi hơn nữa: "Nói bậy, đó không phải." Trước kia phải, nay không phải, về sau càng không phải. Chàng ôm chí trời cao, ta chẳng thể cản.
Tối Nay Tôi Ở Delingha
Tối Nay Tôi Ở Delingha
Đêm tôi quyết định ly hôn với Lục Tự Nam, thực ra cũng rất bình thường. Chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Không có cãi vã điên cuồng, cũng chẳng có lời nguyền rủa không cam lòng. Chỉ là, một giây trước, anh ta còn bỏ mặc tôi một mình trong rạp chiếu phim. Một giây sau, đã xuất hiện trong nhóm bạn học: 【Nghe nói đàn chị Ôn Kiều về nước rồi?】 【Xong rồi, lần này lại không biết có bao nhiêu nam sinh vì cô ấy mà bỏ vợ con đây.】 【Yên tâm đi, chưa tới lượt bọn họ đâu, Lục học trưởng đã đón cô ấy rồi.】 【Kèm ảnh.】 Trong bức ảnh, chồng tôi khoác một chiếc áo dạ đen dài đến đầu gối, trên tay ôm chặt bó hoa dành dành. Anh ta dang rộng vòng tay, ôm chặt mối tình thanh xuân mà mình từng khắc cốt ghi tâm. Nhìn kỹ, khóe mắt còn có giọt lệ lặng lẽ lăn xuống. *Delingha là một thành phố thuộc tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc. "Delingha" có nguồn gốc từ tiếng Mông Cổ, có nghĩa là "nơi có đồng cỏ vàng"
Kiều Mộng Hoài Đồ
Kiều Mộng Hoài Đồ
Tác giả:
Chuyến bay bị hủy đột ngột, tôi kéo hành lý trở về nhà. Vừa bước vào cửa, tôi liền thấy trên sàn vứt đầy những mảnh tất đen bị xé rách. Đây là lần thứ tám Tống Miễn đưa một cô gái khác về nhà. Trong phòng tắm, tiếng nước chảy xen lẫn với tiếng cười khúc khích của một cô gái trẻ. Tôi không khóc, cũng chẳng làm ầm lên. Chỉ lặng lẽ ngồi trên sofa, chờ họ xong việc. Ai cũng nghĩ tôi sẽ giống như trước đây, tiếp tục làm con chó trung thành của Tống Miễn. Nhưng không ai biết, bạch nguyệt quang của tôi đã trở về. Sau đêm nay, Tống Miễn – kẻ đóng thế này, sẽ bị đá.
Rơi Xuống Trong Ngày Đông
Rơi Xuống Trong Ngày Đông
Tác giả:
Năm thứ năm yêu Lục Tân, anh ấy vẫn không nhắc đến chuyện kết hôn. Ở độ tuổi không thể tiếp tục lãng phí, tôi lấy hết can đảm để cầu hôn anh. Nhưng cảnh tượng hôm đó thật khó xử. Anh từ chối tôi, rồi quay lưng đến bên cô trợ lý nhỏ của mình. Tôi đã khóc, đã làm ầm lên. Lục Tân nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, đầy chán ghét: "Em có thể hiểu chuyện một chút không? Tôi không rảnh để chơi mấy trò trẻ con này với em." Khoảnh khắc đó, trái tim từng yêu anh điên cuồng cuối cùng cũng chết lặng. Tôi ném đi tín vật định tình của anh, ngay trong đêm rời đến miền quê. Lục Tân cho rằng tôi chỉ đang giận dỗi, nên chưa từng chủ động liên lạc. Cho đến khi tôi nắm tay đứa trẻ tập tễnh bước đi, bình thản chào hỏi anh. Người đàn ông luôn kiêu ngạo, ngang tàng ấy mất kiểm soát mà níu chặt lấy tôi, mắt đỏ hoe: "Không phải em nói chỉ sinh con cho mình anh sao? Đồ lừa đảo!"
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Trong Truyện Tu Tiên
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Trong Truyện Tu Tiên
◎ Lập ý: Nhờ nỗ lực không ngừng, đạt được cuộc đời rực rỡ! Giới thiệu văn án: Tống Vi Chi tỉnh lại, phát hiện bản thân đã xuyên thành nữ phụ ác độc trong quyển tiểu thuyết nàng vừa đọc trước khi đột tử. Nguyên chủ chiếm hữu phụ mẫu và vị hôn phu của nữ chính, từ nhỏ đã được nuôi dạy kỹ lưỡng, là thiên tài tu tiên nổi danh thành Lâm Hải. Còn nữ chính Tống Trí Hạ thì từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, chịu đủ sỉ nhục, đến khi được phụ thân ruột đón về lại bị phát hiện là phế vật với linh căn nửa mảnh. Dưới sự dẫn dắt vô tình hay cố ý của nguyên chủ, nàng bị tộc nhân lạnh nhạt, hành hạ. Cuối cùng, sau khi bị nguyên chủ đẩy xuống Ma Huyết Nhai, nàng sa vào ma đạo. Về sau, nữ chính Tống Trí Hạ trở thành Ma đầu lớn nhất thiên hạ, nàng biến nguyên chủ thành tương thịt cho linh thú ăn. Tống Vi Chi vừa xuyên đến: Nhất định phải đối xử tử tế với nữ chính, ta không muốn làm tương thịt! Vì vậy, khi nữ chính vừa được đưa về Tống gia bị phát hiện là nửa linh căn, Tống Vi Chi liền nói: nữ chính đáng yêu là được rồi, tu vi không quan trọng. Nữ chính bị thân nhân ghét bỏ, Tống Vi Chi: Không sao, ta cũng là thân nhân của muội; Nữ chính bị người của các gia tộc khác bắt nạt, Tống Vi Chi: Nàng ấy là người của ta, ta xem ai dám động đến nàng ấy! Về sau, nữ chính đỏ mặt tựa vào lòng Tống Vi Chi thì thầm: Sư tỷ, muội muốn người~ Tống Vi Chi (chấn kinh.JPG): Không phải nói là tôn nữ sao? Thôi được, mạng ta đều thuộc về muội! Chú thích: Tác giả tự thiết lập rất nhiều. Song nữ chính, cường cường phản kích, hành cẩu đánh mặt.
Xuyên Vào Đạo Văn Dạy Làm Người
Xuyên Vào Đạo Văn Dạy Làm Người
Tác giả:
◎ Lập ý: Cuộc đời vĩnh viễn hướng về phía trước, luôn giữ tâm thế tích cực. Phó Trần Tuyết là một tác giả toàn thời gian, mỗi ngày đều tận mắt nhìn bài viết của mình bị web đạo văn ăn cắp ngay tức khắc, mà bản thân lại chẳng có cách nào khác. Sau lần thứ N khiếu nại thất bại, Phó Trần Tuyết đành bất đắc dĩ ngừng cập nhật, phong bút tìm đường sinh kế khác. Nào ngờ, trên đường đi tìm việc, cô vô ý trượt chân trên cầu thang, liền xuyên vào quyển tiểu thuyết của chính mình, trở thành sư tôn pháo hôi. Hệ thống phát nhiệm vụ: 【Không gian này chính là web đạo văn, tác phẩm của ký chủ bị cắt xén lung tung, nữ chính nguyên tác bị vai phụ hành hạ thê thảm. Nay thỉnh sửa lại cốt truyện, giải cứu nữ chính.】 Thế là Phó Trần Tuyết ôm lấy nữ chính bị ngược đến mù cả mắt, tàn phế đôi chân, không chút do dự nhảy xuống vực sâu. “Sư tôn… đệ tử… đã là phế nhân rồi.” Liễu Trường Ninh đau đớn đẩy tay Phó Trần Tuyết ra, nghẹn ngào cầu xin: “Đi đi, đừng bận tâm đến ta nữa.” “Không sợ.” Phó Trần Tuyết toàn thân nhiễm máu, nhưng vẫn ôm chặt lấy Liễu Trường Ninh, cắn răng kiên định: “Vi sư nhất định đưa ngươi trở về.” Cùng bọn họ, thanh toán món nợ này! Liễu Trường Ninh ngỡ rằng bản thân đã chết, nào ngờ khi mở mắt, lại thấy sư tôn trầm lặng luôn ở bên nàng. Đối với nàng, sư tôn chính là điểm sáng duy nhất trong ác mộng, là chốn nương tựa duy nhất mỗi khi thương tổn. Nàng ngắm nhìn sư tôn ngủ thiếp đi vì kiệt sức, ánh mắt dịu dàng vô tận. “Đệ tử thân chẳng còn gì cả, chỉ có thể dâng lên sư tôn một trái tim trong sạch này.” Hướng dẫn đọc truyện: 1. Truyện 1v1, kết thúc viên mãn. Nữ chính về sau sẽ hồi phục đôi mắt và đôi chân. 2. Hệ thống tu tiên theo lối riêng, thiết lập cá nhân rất nhiều. Có tu la tràng, đồ đệ không phải thánh mẫu. 3. CP: Trà ngôn trà ngữ · Bạch thiết hắc dấm vương · Đồ đệ nữ chính ✘ Vô cùng ôn nhu · Nhưng luôn đứng ở tiền tuyến chống đạo văn · Tác giả sư tôn.
Hôn Lễ Hoang Đường
Hôn Lễ Hoang Đường
Hai ngày trước đám cưới, nhỏ bạn thân bảo tôi thử lòng vị hôn phu. Cô ấy không tin Thương Tước, một công tử đào hoa như vậy, lại có thể quay đầu hoàn lương. Trực giác của cô ấy trước giờ rất chuẩn, nên tôi thức trắng đêm lập nick phụ giả làm trà xanh để thả thính. Thương Tước lập tức dập tôi tơi bời không thương tiếc. Khi tôi đang không biết nên khóc hay cười, anh ấy bất ngờ xoay ngược tình thế, trả lời: 【Trò chơi nhàm chán này đến đây thôi.】 【Ngoài hai người các em, anh không đụng đến cô gái nào khác.】 【Tiểu Cam Tử, sau này muốn trêu chọc anh thì dùng luôn nick chính.】 Tiểu Cam Tử là nhỏ bạn thân của tôi.
Hồng Lý Kiếp
Hồng Lý Kiếp
Tác giả:
Trước khi Đế Quân hạ phàm độ kiếp, người đã giao con cá chép nhỏ của người cho ta, coi như tín vật định tình. Nào ngờ, con cá chép ấy lại nhảy khỏi bể, cùng người lao vào chốn phàm trần. Ta lo lắng không yên, cũng đành theo chân xuống trần gian. Mười tám năm sau, tuyết trắng mịt mù. Thái tử nước Vệ đứng trên tường thành, một mũi tên xuyên thủng kiệu hoa của ta. “Việt nữ, là ngươi vô liêm sỉ, nhất quyết ép ta thành thân. Ta đã có người trong lòng rồi.” Nữ tử áo đỏ được hắn ôm trong lòng, chính là con cá chép tinh năm xưa. Ta biết mắt phàm không thể thấu tỏ, vì giúp hắn độ kiếp, đành xuống kiệu, tự mình bước vào Vệ cung. Ba năm sau, cá chép hoài thai, kinh động thiên phạt. Thái tử nước Vệ nghe lời gièm pha, trói ta lên tường thành, thay nàng ta hứng trọn mười tám đạo thiên lôi. Tới đây, lòng ta đã nguội lạnh, liền triệu gọi Tư Mệnh Quân. “Tư Mệnh, nên trở về Cửu Trùng Thiên rồi.”
Triều Triều Minh Minh
Triều Triều Minh Minh
Trong làng tổ chức bốc thăm chia đất. Tôi đang định ra tay thì trước mắt bỗng xuất hiện dòng chữ: 【Tội nghiệp nữ chính, cô ấy hoàn toàn không biết bố mẹ mình để lại vàng cho cô, chôn ngay ở mảnh đất sau nhà.】 【Nghe nói mảnh đất chôn vàng đó bị vị hôn phu của nữ chính âm thầm sắp xếp để cho "bạch nguyệt quang" lấy mất?】 【Đúng vậy, nam chính đã gấp lá thăm thành hình tam giác để bạch nguyệt quang rút được. Nữ chính thật đáng thương.】 Tôi ngơ ngác cúi đầu. Trong chiếc hộp gỗ quả nhiên có một mảnh giấy được gấp thành hình tam giác.
Vi Dã
Vi Dã
Khi bọn bắt cóc bắt Thẩm Hành Xuyên chọn một trong hai, anh ấy từ bỏ cô bạn thanh mai trúc mã và chọn tôi. Nhưng tôi không đi theo anh ấy. Vì tôi biết, anh ấy sẽ hối hận. Kiếp trước cũng như vậy, sau khi tôi được cứu, cô bạn thanh mai của Thẩm Hành Xuyên bị bọn bắt cóc chụp ảnh nhạy cảm, đêm hôm trở về đã tự tử bằng cách cắt cổ tay. Thẩm Hành Xuyên tỏ ra như không có gì xảy ra, vẫn tổ chức hôn lễ với tôi như kế hoạch, nhưng sau khi cưới, anh ấy khiến tôi chịu đủ mọi đau khổ. Bảy năm sau, tôi cuối cùng cũng ép anh ấy đồng ý ly hôn, nhưng trên đường đến nơi làm thủ tục, anh ấy mất kiểm soát cảm xúc, lái xe lao xuống vực. Dù là trước khi chết, anh vẫn trách móc tôi: "Chúng ta nợ Tiểu Tiểu, kiếp này phải chuộc lỗi cho cô ấy. Cô thì dựa vào đâu mà muốn yên ổn một mình..." Vì thế, khi được sống lại, tôi không muốn tiếp tục sống như thế nữa.

BXH TUẦN