Tu Chân

Danh Sách Truyện

Sau Khi Giả Chết, Sư Tôn Vô Tình Đạo Hối Hận Rồi
Sau Khi Giả Chết, Sư Tôn Vô Tình Đạo Hối Hận Rồi
Tô Linh Khanh vốn là một cô nương phàm tục cô độc. Do nàng sinh ra mang sát thể, bị cho là điềm gở, song thân mất sớm, thôn dân xa lánh. May thay nàng gặp được sư tôn – Lăng Vân Nguyệt, người được xưng tụng là chính đạo đệ nhất nhân, Lăng Tiêu Tiên Tử – thu nhận, đưa nàng về Thiên Diễn Tông. Sư tôn đối đãi với nàng vô cùng tốt, mọi điều đều chu đáo. Ngày qua tháng lại, Tô Linh Khanh đắm chìm trong sự ôn nhu của sư tôn. Dẫu đã từng được cảnh báo, nàng vẫn không thể kiềm lòng, trầm luân trong đoạn tình cảm không nên có ấy, yêu nàng ấy sâu đậm. Tô Linh Khanh vì tình khổ sở, tương tư suốt nhiều năm, rốt cuộc chọn ngày sinh thần của mình để can đảm bày tỏ tâm ý, nhưng điều nàng nhận lại lại là một kiếm xuyên tim. Mũi kiếm sắc bén đâm thẳng vào ngực, Tô Linh Khanh ngẩng đầu, ánh mắt không oán không hận, chỉ đầy rẫy nghi hoặc. Ánh mắt của Lăng Vân Nguyệt lạnh nhạt, không còn chút ôn nhu như xưa, lãnh đạm nói ra nguyên do. Thì ra, nàng vẫn luôn tu luyện Vô Tình Đạo. Con đường này muốn đại thành, trước tiên nàng phải có một người thật lòng yêu mình, rồi tự tay giết người ấy. Biết được chân tướng, lòng Tô Linh Khanh chỉ còn lạnh lẽo. Ôn nhu của sư tôn là giả, thâm tình thỉnh thoảng lộ ra cũng là giả. Sư tôn từng cứu nàng giữa nước lửa, nay làm vậy, cũng coi như trả hết ân nghĩa năm xưa. Từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt. ...... Thế nhân chỉ biết sát thể sinh ra là điềm xấu, lại chẳng hay người mang sát thể đều có hai sinh mệnh. Tô Linh Khanh chưa chết. Sau khi bị trường kiếm xuyên tim, thân thể nàng hóa thành tro bụi trước mặt Lăng Vân Nguyệt, nhưng lại tụ hình trở lại bên bờ sông Lạc Thủy. Một lần nữa sống lại, nàng rời xa tất thảy dĩ vãng, ẩn thân vào thâm sơn, chuyên tâm tu hành. Trăm năm sau, đạo pháp đại thành. Tái nhập thế gian, nàng vốn tưởng rằng Vô Tình Đạo của Lăng Vân Nguyệt đã viên mãn, nàng ấy ắt đã phi thăng tiên giới, nào ngờ lại nghe được tin tức: Lăng Tiêu Tiên Tử sa vào ma đạo. Năm xưa một kiếm xuyên tim, tình ý của Tô Linh Khanh với nàng ấy đã chẳng còn bao nhiêu, nàng cũng chẳng còn lòng dò hỏi chuyện năm xưa là thế nào. Đêm ấy, một bóng hình yểu điệu đột nhiên xông vào khách điếm nơi nàng tạm trú, không cho nàng kịp mở miệng, liền ép nàng xuống giường. Bên tai vang lên thanh âm quen thuộc đến tận xương tủy: “Linh Khanh, sư tôn hối hận rồi...” (Chú thích: Những điều Linh Khanh nhìn thấy không phải toàn bộ sự thật, chân tướng sẽ dần hé lộ trong truyện.)
Sư Muội Quá Yêu Ta, Phải Làm Sao Đây?
Sư Muội Quá Yêu Ta, Phải Làm Sao Đây?
【Sư muội chính trực kiên cường, một lòng cứu sư tỷ × Sư tỷ lạnh lùng cao quý, ngộ nhận sư muội si mê bản thân 】 Đời trước, tông môn gặp tai họa vì có nội gián, Chúc Du trọng sinh, quyết không để bi kịch tái diễn, nhất định phải cứu lấy tông môn. Trước hết, Chúc Du cần bảo toàn tính mạng của sư tỷ Úc Vãn Vũ. Đối phương là tu sĩ thiên tài nhất trong tông môn, đời trước bị nội gián bày mưu, bất ngờ bỏ mạng. Đời này, tuyệt không thể để việc ấy xảy ra. Chúc Du dốc sức từ ngoại môn tiến vào nội môn, tiếp cận Úc sư tỷ, liều mình tìm cách xoay chuyển vận mệnh. Nàng vì Úc sư tỷ mà mấy lần liều mạng, chẳng màng sống chết. Ngay khi Chúc Du tưởng kế hoạch đã sắp thành, thì chuyện lại chuyển biến vi diệu. “Tâm tư si mê của Chúc sư muội, ta đã biết rõ.” Hôm ấy, vẻ mặt xưa nay luôn tĩnh lặng lạnh nhạt của Úc sư tỷ rốt cuộc cũng thay đổi, đôi gò má trắng nõn ửng hồng, khẩu khí vẫn tự nhiên mà chắc nịch: “Ta thuận theo ý nàng.” Góc nhìn của Úc sư tỷ: Úc Vãn Vũ xưa nay luôn được mọi người kính ngưỡng. Nàng là đệ tử thân truyền duy nhất của chưởng môn, thiên tư trác tuyệt, là bậc kiêu hùng trong lớp tu sĩ trẻ của tu chân giới. Đồng môn từ xa ngưỡng vọng nàng, xem nàng là biểu tượng hoàn mỹ của môn phái. Mọi người đưa nàng lên bệ cao, đặt vô số danh hào vương miện lên đầu nàng, tự ý vì nàng mà đoạn tuyệt trần duyên. Ánh mắt ấy vừa là tôn kính, cũng là xiềng xích. Úc Vãn Vũ đứng ngoài cuộc, tin rằng chẳng ai có thể thực sự bước đến gần nàng, hiểu nàng, chân thành đối đãi với nàng. Về sau. Chúc Du đã thay đổi nhận định ấy của nàng. Nàng ấy thiên tư thường thường, ngay cả việc vào nội môn cũng chật vật khôn xiết. Nhưng cho dù thương tích đầy mình, bị hiểu lầm, bị giễu cợt, Chúc Du vẫn không ngừng tiến về phía Úc Vãn Vũ. Úc Vãn Vũ hiểu ra, Chúc sư muội nhất định là yêu nàng đến điên cuồng. Ừm, nàng cũng vậy. Ghi chú: Chúc Du sẽ trở nên cường đại. Song sơ luyến. Kết cục HE (hạnh phúc).
Xuyên Thành Sư Tôn Phản Diện Của Nữ Chính
Xuyên Thành Sư Tôn Phản Diện Của Nữ Chính
Tác giả:
Sở Thính Vũ bất ngờ xuyên vào sách, trở thành sư tôn phản diện cùng tên trong 《Vai Chính Tu Luyện Sổ Tay》. Hệ thống ân cần thông báo cho nàng: “Nhiệm vụ của ngươi là giúp đỡ vai chính cứu rỗi thế giới và tìm kiếm chân ái.” Nguyên chủ vốn là phản diện lớn, đối xử với vai chính trăm phương nghìn kế hành hạ, cuối cùng bị vai chính xẻo máu móc tim, một chưởng mất mạng. Vì để hoàn thành nhiệm vụ (và giữ mạng sống), Sở Thính Vũ quyết định làm người tử tế, đối xử với vai chính còn thân hơn mẹ ruột. Khi vai chính gặp nguy hiểm, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Sở Thính Vũ liền ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói, “Sư tôn ở đây, không phải sợ.” Khi vai chính tẩu hỏa nhập ma, thần trí không rõ, Sở Thính Vũ đồng hành bên cạnh, cùng nàng nhảy xuống vách đá cao vạn trượng. Khi vai chính bị giới tu tiên chỉ trích khắp nơi, thân chịu trọng thương, Sở Thính Vũ vẫn kiên định đứng bên cạnh nàng, “Sư tôn tin ngươi, sư tôn sẽ bảo vệ ngươi.” Hệ thống: Chúc mừng! Đã giúp vai chính tìm thấy chân ái! Hãy cùng nhau cứu thế giới nhé! Sở Thính Vũ: ??? --- Tóm tắt cốt truyện: Trong ký ức của Đường Mộ Tri, người tốt với nàng nhất chính là sư tôn. Sau khi mất cả cha lẫn mẹ, sống nương nhờ dưới mái nhà người khác, chỉ có sư tôn là thật lòng đối tốt với nàng. Nhìn thấy sư tôn vì mình mà chịu đựng, vì mình mà vui buồn lẫn lộn, Đường Mộ Tri cuối cùng hiểu ra, hóa ra bản thân nàng chưa từng đơn phương. Sư tôn cũng nguyện lòng vì nàng sống chết không rời, yêu thương mãnh liệt.
Hồng Y Tranh Vanh
Hồng Y Tranh Vanh
Ngọc tiểu cung chủ trời sinh phóng túng, liếm máu nơi đầu đao cũng chẳng chút e dè, dám dẫm lên lớp băng mỏng như sắp vỡ tan, nhưng đến chết vẫn chẳng tin cõi nhân gian có tình, cũng chẳng tin Trưởng công chúa có lòng. Khi sống lại đời thứ hai, nàng chẳng muốn tiếp tục làm tiểu yêu nữ dựa vào nhan sắc mà hoành hành nữa, nàng thu liễm khí thế, giả yếu đuối làm dáng đáng thương, chỉ mong có thể khiến Trưởng công chúa vui vẻ. CP: Tiểu mỹ nhân yếu đuối tà ác × Trưởng công chúa ôn nhu tâm cơ, song bạch thiết hắc*. (*"Song bạch thiết hắc" – chỉ hai người bề ngoài thuần khiết, bên trong đen tối.)
Cẩm Nang Trọng Sinh Của Ác Nữ Tiên Giới
Cẩm Nang Trọng Sinh Của Ác Nữ Tiên Giới
Trong mắt chư tiên ở tiên giới, Thẩm Phù Tâm chính là một kẻ phế vật thứ thiệt trong hàng tiên nhị đại. Nàng pháp thuật tầm thường, gia thế cũng chẳng ra gì, dung nhan lại càng không có gì nổi bật — duy chỉ có phẩm hạnh là nổi danh tệ hại, chẳng ai bằng. Ấy vậy mà ông trời lại như bị mù mắt, để một kẻ phế vật ba trăm năm không rút nổi kiếm như nàng, lại lọt vào mắt xanh của Triệu Lãm Huỳnh — Hồng Kinh tiên tử, người được tiên giới kỳ vọng nhất sẽ thành chân thần đời này. Ước nguyện đời nàng bỗng chốc viên mãn, khoác giá y, thành phượng hoàng đậu cành. Thẩm Phù Tâm không phản bác gì những lời ấy — bởi đều đúng, chỉ có một chỗ sai: Không phải nàng nài nỉ Triệu Lãm Huỳnh kết khế ước cùng mình, mà chính nàng ta tay cầm khế ước, chủ động tìm đến. Về sau, đêm động phòng hoa chúc, tân hôn mới tỏ. Nàng ta kéo khăn che mặt của nàng, vẫn quý khí lãnh đạm như trong ký ức, tựa Cô Xạ tiên nhân. Nàng ta nhìn Thẩm Phù Tâm, cười mỉa: “Xem tư chất của ngươi, quả là như lời người ta đồn — một cái lô đỉnh rất tốt.” Nhờ hương khói từng dâng trước tượng chiến thần, Thẩm Phù Tâm trọng sinh, trở về thời điểm chưa kết khế ước với tiền thê tỷ tỷ. Vừa mở mắt, nàng liền hóa thân thành chiến sĩ thuần hận, một lòng hận cả thiên hạ. Nàng tát tiền thê tỷ tỷ một cái, sư tỷ kiêu căng tham luyến nàng lãnh hai cái, còn lão nghĩa phụ tham vinh bán nữ, nàng thề truy sát mười đời, nghiền xương thành tro mới thôi. Để tìm manh mối về thân mẫu, nàng nhặt về một kẻ thần côn mất trí, không nhà không cửa, tính xong việc sẽ vứt bỏ. Người đó tên là Cơ Đình — vai rộng chân dài, cao tám thước, dung mạo nhu mỹ yếu đuối, lại cực kỳ bám người, tựa miếng kẹo da trâu khiến ai nấy chán ghét. Tuy vậy trong lòng nàng ấy lại giấu đầy tâm cơ độc kế. Trước tiền thê tỷ tỷ bị Thẩm Phù Tâm lạnh nhạt, nàng ấy nhẹ nhàng như liễu trước gió: “Tiểu Phù à, sư tôn của muội trừng mắt nhìn ta kìa, đáng sợ quá đi mất.” Trước vị sư tỷ ngốc nghếch nhiều tiền dòm ngó Thẩm Phù Tâm, nàng ấy ôm ngực, dịu dàng nói: “Đây là sư tỷ ngốc nghếch nhiều tiền của muội à? Hay là... ta với muội lừa nàng ta một ít bạc nhé?” Song nơi góc tối không ai thấy, Cơ Đình quay lại nhìn sư tôn, sư tỷ khó nhằn kia của Thẩm Phù Tâm — sát khí trong kiếm ý đủ chém rụng kim hoàng, xé nát cửu thiên. Vẻ ngoài yếu mềm ấy đôi khi lặng lẽ xuất thần. Giữa vô vàn linh lực đan xen ba cõi, hình như thật sự có vài tia từng là hương hỏa nàng dâng trước tượng chiến thần, mười vạn năm về trước. Về sau, khi thân phận chiến thần đích thực được khôi phục, Cơ Đình ngẩng cổ, hai tay nắm lấy cổ tay Thẩm Phù Tâm đang siết lấy cổ mình, ngón út quấn lấy tơ hồng dệt từ máu. Giữa khoảnh khắc tình ý loạn cuồng, nàng nắm lấy tay người kia, khẽ thở gấp: “Nàng nói cho ta nghe, với các nàng đều là giả, chỉ với ta mới là thật, đúng không?” Thẩm Phù Tâm cong mắt cười: “Phải. Còn nhiều trò nữa, nàng chưa biết đâu.” [Trước khi đọc, cần lưu ý:] Góc nhìn chính là từ nhân vật thụ. Chiến thần năm xưa mang vẻ trắng sạch bên ngoài, lòng xanh trong, về sau lại đen thẳm x × Ác nữ "phế vật" nói giết là giết. Có tuyến phụ nữ đơn phương nữ chính dẫn đến cảnh tình cảm tan vỡ. CP chính: Cơ Đình × Thẩm Phù Tâm!! Tổ đội nhân vật chính toàn nữ. Tình tiết hơi nhóm quần tượng. Nam nhân đều là pháo hôi.
Đại Sư Tỷ Ảnh Hưởng Đến Tốc Độ Rút Đao Của Ta
Đại Sư Tỷ Ảnh Hưởng Đến Tốc Độ Rút Đao Của Ta
Kim Khuyết quốc nằm tại lục địa châu thứ bảy — nơi yên hòa nhất khắp tứ hải thập tam châu. Trong nước có hai điều vang danh thiên hạ: Một là kho báu vàng bạc châu ngọc vạn năm chẳng cạn. Hai là trưởng công chúa Cảnh Ứng Nguyện — người vừa sinh ra đã có tiếng khóc chiêu mời thần điểu Thanh Loan. Đêm trước khi tiên đế hạ chiếu, Man tộc như được thần trợ, xuất quân phá thành, một trận đại hỏa thiêu rụi lầu ngọc điện vàng. Kiếp trước, Cảnh Ứng Nguyện tưởng rằng đó chỉ là quốc hận, chẳng ngờ còn có thù nhà đang chờ phía sau. Tiên nhân cưỡi kiếm từ Bồng Lai bay tới, thoạt nhìn như cứu rỗi, nhưng thực ra lại là bàn tay khác lôi nàng vào vực thẳm. "Kim Khuyết đế cơ, thân mang tiên cốt." Tám chữ ấy là lời phán định vận mệnh một đời nàng, là căn nguyên tai hoạ mà mãi đến lúc chết nàng mới hiểu thấu. Mở mắt ra lần nữa, nàng không còn lưỡi đao lạnh lẽo Chiết Kích Hồ kề bên, mà đứng giữa trời lửa ngập trời, trên nền đổ nát của Kim Loan điện. Lão tiên tóc bạc mặt đầy thương xót, giơ tay muốn đỡ nàng đứng dậy. Nhưng nàng vốn là thiên tư tuyệt thế, một đời đế cơ, sao cần ai thương hại? Sống lại một kiếp, nàng mang đao cười ngạo tu giả thiên hạ, bên tai vang vọng câu nói đã đảo lộn vận mệnh nàng: "Ứng Nguyện, ta hỏi ngươi — có cam lòng chăng?" Kiếp này, nàng không cam lòng! Mấy trăm năm không thu nhận đồ đệ, sư tôn rốt cuộc mang về một tiểu sư muội dung mạo đoan trang quý khí. Tạ Từ Chiêu vừa xuất quan đã bị quấy nhiễu tại suối nước nóng, đối phương lạnh lẽo như tử khí, nghi là ma tu. Nàng định ra tay chém chết tại chỗ, ai ngờ nàng ta mở miệng: “Ta là tiểu sư muội của ngươi.” Thôi vậy. Tạ Từ Chiêu nghĩ, anh tài không phân xuất thân. Đã thành đồng môn, thân là đại sư tỷ, mình ắt phải chăm sóc nàng chu toàn. Vậy là nàng tặng kỳ trân dị bảo, cùng nàng ấy đi lịch luyện, phá bí cảnh. Việc nào làm được, nàng đều không từ. …Nhưng vì sao tiểu sư muội vẫn thân thiết với nhị sư muội hơn? Ta thật sự sắp nổi giận rồi! Tạ Từ Chiêu treo pháp khí quý báu nàng tìm được lên cành cây trước cửa sổ của tiểu sư muội lần nữa, lòng chua xót, trằn trọc suốt đêm. Hôm sau, trong điện của sư tôn. Đệ tử đắc ý nhất của Thẩm Hạm Chi cung kính nói: “Thưa sư tôn, người có thuốc nào kháng ma khí không? Tiểu sư muội người thơm quá, đệ tử cứ hễ đến gần là tim đập nhanh.” Thẩm Hạm Chi phun ngụm rượu nóng: “Không đúng! Ma khí gì… Ủa, chắc chắn là ma khí sao?!” Lãnh đạm chậm hiểu, tự công lược đại sư tỷ × Lạnh lùng cuồng sự nghiệp, tiểu sư muội điên hệ Trước khi đọc xin lưu ý: Bối cảnh giả tưởng, tu chân giản lược. Góc nhìn chính là từ nhân vật thụ!! Văn nhóm quần tượng, quần tượng, quần tượng. Cặp chính có tuyến tình cảm kiếp trước - kiếp này, không phải nhất kiến chung tình. Có nhiều cặp phụ, số lượng nhân vật nam cực ít, không có tuyến tình cảm với nam. Ngoại trừ phụ thân nữ chính đã chết từ chương đầu tiên, mấy nhân vật nam khác đều phản diện và chết sạch cả rồi.
Sau Khi Làm Nhục Omega Ngoài Trắng Trong Đen, Ta Giả Chết Bỏ Trốn Rồi
Sau Khi Làm Nhục Omega Ngoài Trắng Trong Đen, Ta Giả Chết Bỏ Trốn Rồi
◎ Lập ý: Tâm tồn thiện niệm, xử sự với người đời bằng lòng lành 【Chính văn ngôi thứ ba】【Hỏa táng tràng】【Tu la tràng】 Ngày mồng ba tháng ba, là ngày ta và đại công chúa Mai Dẫn của Thần giới kết thành phu thê, cũng là ngày giỗ của ta. Ta là Kinh Chi Ma Cơ, là tiểu nữ nhi được Ma Đế sủng ái nhất, dung mạo ngoan ngoãn mà tính tình lại ngỗ ngược. Mai Dẫn và ta, như hai thái cực. Nàng là đóa thánh liên không nhiễm hồng trần, còn ta, là xà độc nơi địa ngục. Thế nhưng, xà độc lại si tình thánh hoa. Một trận Thần Ma đại chiến, nàng vô tình trở thành tù binh của Ma vực, từ đó bị ta giam cầm, roi da hầu hạ, thậm chí cưỡng ép bên nhau trong thời kỳ phát tình. Không yêu ta thì hận ta đi! Nhưng nàng nói: Không yêu, cũng chẳng hận, ngươi chỉ là khảo nghiệm trong quá trình tu đạo của ta. Ta cười, ta biết mình cười dữ tợn đến chừng nào. Yêu một người, thật quá mỏi mệt. Ta bỗng chán ngán. Ta tháo xiềng xích, trả cho nàng sự tự do. Thần Ma tái chiến, phụ đế ta chết dưới tay nàng, đổi lấy hoà bình vĩnh thế giữa Thần và Ma. Ma vực muốn ta kết hôn với nàng để bảo toàn thiên thu thái bình. Ta từ chối. Nàng lại tìm đến, nói vì thiên hạ, đôi ta phải kết thành thê thê. Ta mỏi rồi, không muốn dính dáng gì đến thế gian rối ren này nữa. Vậy nên, vào ngày thành hôn, ta nhục mạ nàng lần cuối, trước mặt quần thần xé bỏ hôn thư, đâm nàng một nhát, rồi uống độc dược chí tử. Từ đó, thế gian không còn Kinh Chi Ma Cơ. Chuyện sau này, ta không rõ. Chỉ nghe nói Thần giới xuất hiện một vị Đọa Tiên, tuổi trẻ tóc trắng, nàng không màng ngôi vị thần quyền chí tôn, lặng lẽ chu du tam giới, không tiếc mạng sống nghịch chuyển thời gian, chỉ vì muốn hồi sinh thê tử của mình. Thê tử nàng là ai? Hình như... là ta. Còn ta, lúc ấy đã buông bỏ mọi tơ vương, ẩn mình chốn phàm trần, tiêu dao nhân thế, tình trường đắc ý, thật là khoái hoạt vô cùng.
Sau Khi Hạ Tình Cổ Kiếm Tôn Thanh Lãnh
Sau Khi Hạ Tình Cổ Kiếm Tôn Thanh Lãnh
◎ Lập ý: Tình ái lành mạnh là sự chân thành chứ chẳng phải dối trá. Cả hai cùng nhau trưởng thành, tiến bộ, trở nên tốt đẹp hơn. Miêu Cương gần đây xảy ra một chuyện lớn – Thánh nữ bộ lạc, Vu Nhạ, sắp kết khế ước đạo lữ. Đạo lữ ấy là một nữ tử nàng nhặt được dưới vực sâu, khi đó hơi thở của nàng ấy đã thoi thóp, là Vu Nhạ đã cứu nàng ấy về. Sau đó ngày tháng bên nhau, hai người dần nảy sinh tình cảm, cuối cùng tổ chức đại lễ kết khế. Hôn lễ trang nghiêm thần thánh, dân Miêu treo đèn kết hoa. Chẳng ai nhìn thấy sắc môi Vu Nhạ trắng bệch, len lén nuốt xuống huyết dịch đậm đặc nơi cổ họng. Chỉ có nàng biết rõ — đối phương kỳ thực không hề yêu nàng. Tình cảm mà đạo lữ dành cho nàng, là do tình cổ mà nàng đã hạ xuống thân nàng ấy. “—Loại cổ này khiến nàng ấy đối với ngươi sinh tử không rời, tình thâm nghĩa trọng. Thế nhưng nếu giải cổ, yêu thương liền hóa thành căm hận khắc cốt ghi tâm, cho đến khi bước xuống hoàng tuyền.” Về sau Vu Nhạ mới biết, nữ tử ngày ấy, lại chính là Lạc Khanh Nghi – Chưởng môn Lạc Tuyết Phong, bậc đại cao thủ đệ nhất Tông môn Chí Nguyên, là truyền nhân duy nhất của vô tình đạo trong trăm nghìn năm. Nàng trở về tiên tông, nhưng vì mối quan hệ với Vu Nhạ mà bị vạn người chỉ trích. Miêu Cương vốn đã thần bí, vốn không được tu chân giới chấp nhận, mà sự tồn tại của Vu Nhạ, lại càng trở thành vết nhơ duy nhất trong cuộc đời hoàn mỹ của Lạc Khanh Nghi. Vu Nhạ tận mắt nhìn thấy lòng tự trọng của Lạc Khanh Nghi bị đồng môn xưa dẫm đạp dưới chân, tu vi từng một thời tung hoành bị hóa thành hư không. Nàng tận mắt chứng kiến Lạc Khanh Nghi bị chưởng môn đoạt lấy danh hiệu chưởng phong, bị giáng xuống làm kẻ tạp dịch, chẳng còn chi cả. “Ta không bận tâm.” Khi Vu Nhạ ôm lấy Lạc Khanh Nghi mà rơi lệ, vị kiếm tôn từng lạnh nhạt ngày nào nhẹ nhàng ôm lấy lưng nàng, khuôn mặt xưa nay lãnh đạm với người ngoài bỗng dịu dàng như nước: “Có nàng bên cạnh là đủ rồi.” “Được, chúng ta vĩnh viễn bên nhau.” Vu Nhạ nói. Nàng ngây ngốc tưởng rằng những ngày như thế sẽ kéo dài mãi, cho đến khi đại đạo sụp đổ, quy tắc tiêu tán, trong giờ phút nguy nan, Lạc Khanh Nghi được nguyên linh tông môn chọn trúng, trở thành hi vọng duy nhất cứu vớt tu chân giới. Và vào ngày hôm ấy, Vu Nhạ đưa ra một quyết định. Nàng đập vỡ bình ngọc luôn mang bên mình, cổ trùng mảnh như tơ luồn lên người Lạc Khanh Nghi, tình cổ mười năm, rốt cuộc được giải. Ánh mắt của Lạc Khanh Nghi lập tức trở nên lạnh lẽo như băng, tu vi vô tình đạo nhanh chóng tụ hội, trở lại đỉnh cao. Còn Vu Nhạ, chỉ biết nghiến răng đón lấy một kiếm xuyên tim của Lạc Khanh Nghi, lặng lẽ nhìn nàng ấy lần cuối, rồi âm thầm rời đi, từ đó giang hồ không còn gặp lại. Từ nay về sau, trong cuộc đời đối phương, đã không còn vết nhơ là nàng nữa. Còn hậu quả của việc giải cổ… thì cứ để nàng ấy hận đi. Đại chiến qua đi, thiên hạ hoang tàn. Khi thế nhân dựng lại môn phái, ai nấy đều ngợi khen Lạc Khanh Nghi – thiên tài đệ nhất tu chân giới vì đại cục mà liều mình xoay chuyển càn khôn. “Nghe nói Lạc tiên trưởng từng có một vị chính thất, nghe đâu là kẻ dùng cổ trùng đê tiện cưỡng ép tình cảm, suýt hủy cả tiên trưởng, suýt khiến toàn giới lâm nạn.” “Há chẳng phải vậy? Nếu là ta, tất phải lăng trì, nghiền xương rắc tro để hả giận!” Giữa lời đàm tiếu của thiên hạ, Lạc Khanh Nghi một thân bạch y bước vào nhà giam Lạc Tuyết Phong, xoay chìa khóa nhẹ nhàng mở khóa xiềng xích. Kiếm tôn từng kiêu ngạo lạnh nhạt ngày nào lại quỳ một gối trước mặt nữ nhân đã hạ tình cổ với mình, thành kính nâng lấy cổ tay trắng ngần của nàng ấy, hôn lên hàng mi run rẩy của đối phương. Sợi xích bạc kéo dài, loảng xoảng trên mặt đất. “A Nhạ.” Nàng nhẹ vuốt bờ môi nhợt nhạt của nàng ấy, cắn lên làn da mềm mại lưu lại vết máu đỏ thẫm: “Đừng mong bỏ rơi ta. Nàng từng nói… chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau…” Chú thích Tu chân theo hướng riêng, cổ thuật Miêu Cương do người viết tự nghĩ, ít tăng cấp, nhiều cảm tình Nhân vật chính toàn là nữ Truy thê hỏa táng tràng, song khiết, kết thúc HE
Sau Khi Dụ Dỗ Sư Tỷ Vô Tình Đạo Động Tình
Sau Khi Dụ Dỗ Sư Tỷ Vô Tình Đạo Động Tình
Tác giả:
Mộ Sơ Tĩnh xuyên thư. Theo thiết lập trong sách, nàng tu luyện “Hữu tình đạo”. Nhìn lại xếp hạng bét bảng của bản thân trong tông môn, Mộ Sơ Tĩnh day trán thở dài – sao bản thân lại sa sút đến mức này? Vì muốn chứng minh bản lĩnh, nàng quyết định ra tay một lần, nhắm thẳng vào vị sư tỷ tu “Vô tình đạo” – Bạch Thanh Phàm. Nàng từng bước tiếp cận, dịu giọng dỗ dành, nhìn đối phương từng chút một sa vào bẫy ngọt ngào của mình. Cho đến khi, nàng ôm lấy thắt lưng Bạch Thanh Phàm làm nũng: “Sư tỷ, ta thật lòng thích người.” Ánh nến lay động, tóc đen như thác nước quấn quyện vào nhau, Mộ Sơ Tĩnh phất tay khiến phòng tối mịt, cúi đầu thì thầm bên tai người: “Sư tỷ, chúng ta mãi mãi đừng rời xa nhau.” Được thấy dung nhan lạnh lùng như băng kia vì một câu thì thầm mà mặt đỏ như son – quả thực mỹ nhân động tình là cảnh sắc nhất thế gian. Người đời đều nói Mộ Sơ Tĩnh quả không hổ là nữ nhân qua vạn hoa vẫn chẳng dính một cánh lá, phá vỡ vô tình đạo của Bạch Thanh Phàm, vừa chứng đạo thành công liền lập tức rút lui – quả là “cặn bã” mà dõng dạc! Nhưng chỉ có Mộ Sơ Tĩnh biết – sau đêm gió xuân kia, nàng bỗng nhìn thấy diễn biến tiếp theo của cốt truyện trong sách. Mỹ nhân sư tỷ từng kề vai gối đầu với nàng, về sau sẽ… sát thê chứng đạo – mà trùng hợp thay, “vị thê” ấy chính là nàng! Mộ Sơ Tĩnh để lại thư đoạn tuyệt, đào tẩu trong đêm khuya. Tái ngộ, là tại đại hội tông môn. Khi ấy, Mộ Sơ Tĩnh đang trêu chọc tiểu sư muội, chợt cảm thấy luồng hàn khí thấm xương. Nàng nghi hoặc quay đầu, liền bị người nắm chặt cổ tay. Bạch Thanh Phàm ấn nàng vào mệnh môn, ánh mắt thâm sâu khó lường, lời nói lại nhẹ nhàng: “Sư muội, sao lại chạy?” [Cấp bậc trong truyện]: Hồng Linh, Tranh Linh, Hoàng Linh, Lục Linh, Thanh Linh, Lam Linh, Tử Linh, Ngân Linh, Kim Linh, Thần Linh. Trừ Thần Linh, mỗi cấp chia thượng – trung – hạ.
Xuyên Thành Tình Nhân Thế Thân Của Boss Phản Diện [Xuyên Thư]
Xuyên Thành Tình Nhân Thế Thân Của Boss Phản Diện [Xuyên Thư]
Tác giả:
Tạ Thao xuyên thư rồi. Nàng xuyên vào một quyển tiên hiệp, trở thành nữ phụ ác độc. Thân là đại sư tỷ của Thanh Môn, nàng si tình nam chính, vì hắn mà hi sinh tất cả. Cuối cùng vì hãm hại chân ái của hắn – cũng chính là nữ chính – nên bị đưa đến Hợp Hoan Tông làm lô đỉnh cho lão tổ. Tạ Thao: ?? Cáo từ! Cái chức đại sư tỷ này ai thích thì cứ làm! Huyền Uyên, ma đầu số một: Ta làm. Ma đầu là kẻ điên, vừa điên vừa ác, lúc nào cũng nói mê sảng. Nàng vuốt mặt Tạ Thao, dịu dàng: “A Như, đừng rời xa ta nữa được không? Chỉ cần muội nguyện ý ở lại bên ta, cho dù muội muốn Nguyên Anh của ta, ta cũng sẽ móc ra cho muội.” Rồi bất chợt lại đẩy nàng ra, gào lớn: “Đừng tới gần ta! Tránh ra! Cút! Biến ngay!” Tạ Thao: ... Quỷ mới biết A Như là ai, ngươi buông ta ra được không!? —— Sở Từ từng đánh mất người mình yêu nhất, cho nên nàng đã lên trời xuống đất, dù phải trả bất cứ giá nào, dẫu có hủy diệt cả thế giới này, nàng cũng phải tìm cho bằng được người ấy. Tác giả nhắc nhở: ① Tạ Thao x Sở Từ ② Tô đậm: Không phải thế thân. Tạ Thao là xuyên thư, Sở Từ là trọng sinh. Sở Từ thật sự bị điên, nhưng về sau sẽ khôi phục. ③ Phong cách máu chó cổ điển, tự đào hố tự chôn,
Pháp Môn Nằm Không Cũng Thắng Trong Tu Tiên Giới
Pháp Môn Nằm Không Cũng Thắng Trong Tu Tiên Giới
Toàn bộ tu chân giới, hễ nhắc đến Đạo Nguyên tiên tôn đại danh đỉnh đỉnh, chẳng có tu sĩ nào không cắn răng hít sâu một hơi. Nữ nhân ấy chỉ dựa vào việc... hít thở cũng có thể bước vào Đại thừa kỳ. Trời ban cho một thân tư chất tuyệt đỉnh, nhưng lại chẳng có tâm tu luyện, khi thì kêu mệt, lúc lại lười biếng, thuở thiếu thời còn sinh sự khắp nơi, chẳng giống chút nào với phong thái trầm ổn mà tiên tôn duy nhất của Thượng Thanh tông nên có. Còn Chúc Khanh An, đồ đệ duy nhất của tiên tôn ấy, thì lại hoàn toàn trái ngược. Sư tôn trêu ghẹo mỹ nhân, nàng một lòng hướng đạo. Sư tôn đàm tình thuyết ái, nàng một lòng hướng đạo. Sư tôn thân thế bất minh, nàng vẫn một lòng hướng đạo. Đạo tâm của Chúc Khanh An kiên cố như đồng đúc sắt rèn, mặc gió táp mưa sa, nàng vẫn — một lòng hướng đạo! Chỉ là, sư tôn thân thương của nàng, cũng chẳng chịu buông tha nàng: “Đồ nhi... đây là công pháp vi sư mới biên soạn, ngươi là người đầu tiên thử luyện.” Mỹ nhân yêu mị nằm trên giường, tóc đen xõa dài, thần sắc kiều diễm. Nàng ấy khẽ nâng cổ nàng, thổi một hơi nhẹ vào tai, mỉm cười dịu dàng: “Vui không?” Chúc Khanh An lạnh lùng nhắm mắt: “Sư tôn, đồ nhi tuy say mê đạo pháp...” “Nhưng không muốn cùng người ——” “Làm gì?” “... Nghiên cứu Hợp Hoan đạo.” Dù nữ nhân ấy chẳng đáng tin, nhưng vẫn luôn để tâm xem nàng ăn đủ chưa, mặc ấm không, lúc bệnh tật thì chẳng rời nửa bước, ra ngoài luôn dùng thần thức dõi theo, cũng chẳng tiếc gì khi ban tặng các loại pháp bảo, vũ khí. Ngày tháng lâu dần, dưới dòng chữ “thành tiên” luôn nằm đầu tâm khảm của Chúc Khanh An, bỗng nhiên mọc thêm một dòng nhỏ: Việt Nhĩ. Tình ý đó âm thầm cháy suốt bao năm, cho đến một ngày — nàng vô tình phát hiện trong phòng sư tôn… Có một bức họa của nữ nhân khác. “Sư tôn, người...” Chúc Khanh An siết chặt bức họa được bảo quản cẩn thận kia, bị ánh mắt lãnh đạm của Việt Nhĩ đâm thẳng, không thốt nên lời. “Vi sư từng hứa với nàng — sẽ giúp ngươi thành tiên.” Hóa ra, chẳng phải trùng hợp. Hóa ra, người sư tôn yêu... xưa nay chẳng phải là nàng. Chúc Khanh An giam mình một đêm, sáng hôm sau quyết xuống núi, không hề ngoảnh lại. Thế nhưng, con đường thành tiên lắm chông gai. Chúc Khanh An nhìn mỹ nhân quen thuộc đang uốn éo trước mặt, quay lưng bỏ đi. “Đồ nhi, ngươi chưa từng nghĩ đến vi sư sao?” “Sư tôn, xin hãy tự trọng.” “Nhưng vi sư rất nhớ ngươi... chỗ nào cũng nhớ.” Nàng khẽ cười khinh, giống giễu cợt, cũng như tự chế nhạo: “Người hối hận rồi sao? Hay lại thấy cô độc nữa rồi?” Nhưng thì sao chứ? Nàng sẽ không bị lừa nữa. Dù chẳng còn bị lừa, nhưng đêm ấy, Chúc Khanh An cũng chẳng thể nào nhắm mắt. Nàng quay đầu nhìn mỹ nhân yêu mị kia đang quỳ trên giường nàng, khóe môi ho ra máu, đỏ như hoa mai nở rộ, ánh mắt mị mị cúi thân lại gần: “Đồ nhi, sao ngươi… vẫn chưa lại đây?”
Tiên Lộ
Tiên Lộ
◎ Chủ đề: Con đường tu tiên, trăm bề chông gai, chỉ có nghịch thiên mà đi, mới mong giữ trọn thuở đầu và kết cục. Tiểu sư thúc giả vờ ôn nhu thật ra là máu lạnh × Đại sư tỷ ngoài lạnh trong nóng, mỹ cường thảm –【kết cục】 【Niên hạ dưỡng thành, song phương nỗ lực, đại sư tỷ xuất hiện ở chương mười bốn】 Trong thế hệ trẻ của giới tu chân, chỉ có Đại sư tỷ Yến Kinh Niên của Thanh Huyền tông là xuất chúng vượt bậc, danh hiệu Kiếm Tiên chẳng còn xa. Nhưng Kiếm Tiên này vốn lãnh đạm, kiêu ngạo, không vì bất kỳ điều gì mà lay chuyển. Chỉ duy nhất khi đối diện yêu tộc, nàng ra tay tuyệt tình, không để lại đường sống. Triệu Ánh Thần thiên phú dị bẩm từ thuở thiếu thời, vừa vào Thanh Huyền tông liền được thu làm đệ tử bế quan của sư tổ, trở thành tiểu sư thúc của toàn tông môn. Nhưng nàng trời sinh là yêu, tuy được nhân loại nuôi dưỡng lớn lên, rốt cuộc vẫn chẳng thoát khỏi bản tính yêu tộc khát máu. Chúng nhân đều cho rằng hai người chẳng có quan hệ gì, cho đến khi tận mắt chứng kiến bọn họ thân mật tương giao, đại sư tỷ xưa nay lãnh đạm, duy chỉ với tiểu sư thúc mới hé nụ cười, khiến bao đệ tử ngưỡng mộ đại sư tỷ lòng tan nát. — Đại sư tỷ yêu rượu. Triệu Ánh Thần: Ta nguyện vì Vân Du mà tìm Hầu Nhi tửu trăm năm, lập riêng một hầm rượu! Đại sư tỷ hàn độc thâm sâu. Triệu Ánh Thần: Ta nguyện bỏ cả tu vi toàn thân, chỉ để trừ hàn độc cho Vân Du! Đại sư tỷ hận yêu. Triệu Ánh Thần: Ta nguyện vì Vân Du chặt hết gai góc, trả thế gian sự thái bình! Đến cuối cùng, khi thân phận yêu nhân của Triệu Ánh Thần bại lộ, Thanh Huyền tông bị yêu tộc tập kích, tổn thất nặng nề. Tức khắc, Triệu Ánh Thần từ tiểu sư thúc được người người kính ngưỡng, trở thành kẻ bị cả giới tu chân truy sát. Ngay cả chưởng môn Thanh Huyền tông cũng vô cùng hối hận vì nhìn lầm người. Nhưng lúc này, đại sư tỷ Yến Kinh Niên vốn luôn hận yêu tộc, lại che chở nàng sau lưng, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: “Có ta ở đây, ai dám động đến nàng?” 【Hướng dẫn đọc】 Điểm sáng cần lưu ý: Cố gắng hết sức viết một truyện tu chân huyền huyễn dài dòng, chậm rãi, trọng cốt truyện, tuyến tình cảm chậm tiến, giả dạng đa nhân vật, có nhiều nam phụ, xuất hiện cả CP nam nam và nam nữ. Không phải thế giới đại đồng. Tiểu sư thúc tuy trong lòng lãnh đạm, nhưng lại là tiểu thái dương của đại sư tỷ.

BXH TUẦN