Ngược Luyến

Danh Sách Truyện

Nơi Có Ánh Dương
Nơi Có Ánh Dương
Tác giả:
Một câu chuyện tinh tế khắc họa những cảm xúc trong tình bạn giữa các cô gái – từ cảm nắng, yêu đương, chia tay, đến buông bỏ. Chỉ khi hai người tựa vào nhau trong bóng tối, mới có thể cùng nhau vượt qua đáy vực sâu nhất. Trong thế giới của con gái, nắm tay là điều bình thường, ôm nhau chẳng cần lý do. Nhưng tôi mơ hồ nhận ra cô ấy khác biệt, chỉ có chạm vào cô ấy mới khiến tim tôi lay động. “Hoa hướng dương dũng cảm đuổi theo mặt trời, nhưng lại là biểu tượng của tình đơn phương.” “Đơn phương á?” “Ý nghĩa của hoa hướng dương là: Tôi dõi theo bạn.” La Vũ Huyên luôn tự nhận mình là cơn mưa, những đêm mưa ồn ào hỗn loạn. Nhưng với tôi, cô ấy là mặt trời. Còn tôi giống như đóa hướng dương, luôn dõi theo và kiếm tìm bóng hình cô ấy. Ban đầu, chúng tôi chỉ là bạn cùng phòng bình thường. Nhưng khi đêm khuya buông xuống, cả hai lại vô tình thấy được những vết thương sâu kín của nhau. Từ bên kia điện thoại của cô ấy luôn vọng lại những tiếng hét tuyệt vọng. Còn ký ức đầy vết thương của tôi thì như một cuộc hành xác chậm rãi, nuốt chửng tôi từng chút một. Càng gặp nhau trong đêm nhiều hơn, chúng tôi không còn chỉ gật đầu xã giao. Chúng tôi bắt đầu dựa vào nhau, cùng chống đỡ những đêm dài. Càng sống gần cô ấy, tôi càng không thể rời xa La Vũ Huyên. Một câu nói, một hành động vô tình của cô ấy cũng đủ khiến lòng tôi dậy sóng. Tôi muốn trở thành người gần cô ấy nhất, là người có thể đón lấy cô ấy mỗi khi cô ấy rơi xuống. Nhưng cô ấy cứ liên tục đẩy tôi ra, không cho tôi bước vào thế giới của cô ấy. “La Vũ Huyên, cậu có thể nói cho mình biết được không? Tại sao lại đẩy mình ra?” “Cậu đáng lý phải hiểu chứ… Cậu cũng có những điều không muốn ai biết mà.” Thì ra, người gần nhất với La Vũ Huyên, từ đầu đến cuối, chưa từng là tôi. Chẳng lẽ những điều cô ấy làm cho tôi từ trước đến giờ… chỉ là tình bạn thôi sao? “Đừng sợ, mình sẽ đỡ lấy cậu.” Tôi không do dự tin vào lời đó, vì ngay khoảnh khắc cô ấy lần đầu ôm tôi, cô ấy đã đỡ lấy tôi, kẻ đang rơi mãi không ngừng. Cô ấy bước vào mùa mưa của tôi và kéo tôi ra khỏi đó. Tôi từng nghĩ cô ấy là mặt trời của đời mình. Giờ tôi mới hiểu, ánh sáng cô ấy chiếu rọi tôi là từ chính cơ thể cô ấy đang tự thiêu đốt. Bây giờ, tôi cũng muốn đứng dưới ánh mặt trời rực cháy cùng cô ấy, trở thành bóng mát mà cô ấy có thể trú ngụ. Có lẽ mình luôn có thể yêu cậu thêm nhiều lần nữa – bất kể cậu là ai, là thế nào. Từ khi nào mà mối quan hệ của chúng tôi lại thành ra thế này? Quá nhiều bí mật. Quá nhiều do dự. Quá nhiều điều không thể nói thành lời. Yêu một người thì dễ, yêu nhau thì khó, còn được yêu… lại là điều quá đỗi xa xỉ. Tôi còn chưa kịp tìm được sự cân bằng, đã bị thương đến mình đầy vết cắt. Ca khúc chủ đề: ❖ Chim Trong Lồng Tôi là chú chim bị giam cầm bởi em, đã quên mất bầu trời cao rộng thế nào. Nếu rời khỏi tòa lâu đài nhỏ bé em tạo nên, tôi không biết còn ai có thể cho tôi nương tựa. ❖ Tín Hiệu Cầu Cứu Cơn ác mộng lại đến, nỗi sợ nghẹn trong cổ họng, ai sẽ đón lấy tôi, nếu không tôi sẽ mãi mãi rơi xuống. Giữa muôn vàn hình ảnh, tôi luôn tìm kiếm, sự ấm áp mà tôi khao khát, trong vòng tay của ai đó. ❖ Tri Kỷ Mối quan hệ mà ta không gọi tên, rất gần nhưng chẳng phải tình yêu. Có quá nhiều điều gắn kết, bỏ đi thì quá tiếc nuối.
Vội Vàng
Vội Vàng
Chồng tôi là một nhà khoa học nổi tiếng khắp nơi. Khi được hỏi về chuyện tình cảm trong buổi phỏng vấn, anh nói: “Tôi không nghĩ mình là một người bạn đời đủ tốt.” “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ đặt tình yêu lên hàng đầu.” “Tôi chỉ muốn dùng quãng thời gian hữu hạn của mình, để theo đuổi khoa học vô tận.” Sau khi chương trình được phát sóng, tất cả đều là những lời khen ngợi dành cho tinh thần dũng cảm theo đuổi khoa học của anh. Còn tôi, lặng lẽ cất đi tờ kết quả khám sức khỏe của mình. Tôi bị ung thư, giai đoạn cuối. Những ngày anh sang Luân Đôn nhận giải, chính là quãng thời gian cuối cùng của tôi trên thế giới này.
Nơi Sâu Nhất Trong Tim
Nơi Sâu Nhất Trong Tim
Tôi chọc giận Diêm Khắc rồi. Dỗ kiểu gì cũng không được. Đến cả khi tôi thấy khó chịu trong người, anh ấy cũng chẳng còn lo lắng như trước nữa. Xuống tàu, tôi gọi điện cho anh: “Anh ơi, em đến Hải Thị khám tim, anh có thể đưa em đi bệnh viện được không?” Diêm Khắc quát lên: “Bệnh tim của em khỏi lâu rồi. Diêm Nhạc Đồng, đừng giả vờ đáng thương nữa!” Lồng ngực tôi đau âm ỉ. Tôi khẽ nói: “Chỉ là tái khám thôi.” Anh bật cười lạnh lùng, nói: “Được, vậy em cứ đợi đi.” Tôi ngoan ngoãn ngồi trong một góc ở nhà ga, đợi rất lâu. Cho đến khi tim bắt đầu ngừng đập dần, Diêm Khắc vẫn không đến…
Thiên Sơn Tôi Độc Hành
Thiên Sơn Tôi Độc Hành
Khi đang đọc lời thề trong lễ cưới, tôi phát hiện bạn trai – người từng là cảnh sát phòng chống ma túy, đã qua đời hai năm trước – đang ngồi trong một góc, lặng lẽ nhìn tôi. Lý trí còn chưa kịp phản ứng thì nước mắt tôi đã rơi rồi. Toàn thân tôi run lên. MC cười nói: “Xem ra cô dâu của chúng ta xúc động quá rồi, được gả cho người mình yêu, nhất định là hạnh phúc lắm. Mọi người cho cô ấy một tràng pháo tay nào!” Bạn bè người thân đều vỗ tay. Anh cúi đầu cười khẽ, rót rượu, giơ ly về phía tôi từ xa, rồi uống cạn. Tôi ngập ngừng đọc lời thề: “Cả đời này, em sẽ thủy chung với anh, bất kể sống chết chia lìa, bất kể…” Tôi không thể nói tiếp được nữa. Đó vốn là những lời tôi định nói với anh. Chú rể dịu dàng lau nước mắt trên mặt tôi, cúi đầu hôn tôi. Khóe mắt tôi liếc sang – góc ấy, đã không còn ai nữa.
Tuế Tuế Hỉ
Tuế Tuế Hỉ
Tác giả:
Ta gả đi rồi, cuộc sống chẳng khác chi hẩm hiu, khốn khổ. Nhà chồng lại đem ta cầm cố, gả cho một hộ khác, để nối dõi tông đường. Tới tháng thứ tư mang thai, trước cửa đột nhiên kéo đến một đoàn đông đúc, đen nghịt, muốn đem ta rước về. Chỉ bởi họ nói ta chính là thiên kim tiểu thư thật sự của phủ Tể tướng, lưu lạc bên ngoài bấy lâu nay.
Linh Tinh
Linh Tinh
Sau khi cưa đổ nam chính tính tình u ám, tôi chọn rời khỏi thế giới ấy ngay lập tức. Dù anh ta có cầu xin tôi ở lại trong sự thấp hèn, tôi cũng chẳng nấn ná dù chỉ một giây. Sau đó, ở thế giới thực, tôi sống không hề dễ dàng. Hệ thống tìm đến tôi, đưa ra điều kiện trao đổi: Năm triệu, để tôi quay lại trong sách và cưa đổ anh ta thêm lần nữa. Tôi vừa định gật đầu, thì trước mắt bất ngờ lướt qua một loạt bình luận như đạn bắn: 「Vãi thật, bà vợ cũ từng bỏ rơi nam chính quay lại rồi kìa.」 「Cười chết mất, bà ta tưởng nam chính còn yêu mình chắc?」 「Người cưa lại lần hai không chỉ kéo điểm hắc hoá của nam chính về âm một trăm, mà còn tự nguyện ở lại, cho anh ấy một gia đình trọn vẹn luôn đó.」 「Giờ hai người người ta sắp kết hôn rồi, bà vợ cũ có thể biết xấu hổ chút được không, đừng tới phá nữa?」
Sơ Tinh
Sơ Tinh
Tác giả:
Công lược Sư tôn lạnh lùng, thất bại. Công lược Sư huynh dịu dàng, cũng thất bại. Công lược Sư đệ phản diện, vẫn thất bại. Ngay cả A Hoàng của Tông môn cũng muốn công lược, lại vẫn thất bại. “Ngươi bị khai trừ rồi, ngay cả một con chó cũng không công lược nổi, giữ ngươi lại có ích gì?” Hệ thống lạnh lùng để lại một câu, đoạn liền biến mất. Ta đứng trước cửa động phủ suốt ba ngày ba đêm, cũng gọi tên hệ thống suốt ba ngày ba đêm. Thế nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, chưa từng có lấy một âm thanh hồi đáp. Xác nhận hệ thống thật sự đã rời khỏi, rốt cuộc ta nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Phụ mẫu Hấp Huyết Quỷ ở thế giới nguyên bản, từ biệt nhé. Còn cả ca ca Siêu Hùng của ta nữa, cũng cáo biệt luôn. Từ nay về sau, trong tu chân giới này, ta sẽ tận hưởng một đời trường thọ phú quý cho thật đàng hoàng.
Thẩm Mân
Thẩm Mân
Năm tôi mười sáu tuổi, bỏ học ra đồng bẻ ngô. Cậu công tử từ thành phố về, lái xe xịn, ngậm điếu thuốc, đang cãi nhau với bạn gái. "Em thực sự muốn chia tay?" Cô gái cười khẩy: "Đúng đấy. Nếu không phải muốn tiếp cận anh trai anh, tôi chẳng đời nào quen loại con ông cháu cha như anh. Anh ra ngoài mà hỏi xem, ai thèm yêu loại người như anh?" Anh ta tức đến nhảy dựng, ngoắc tôi lại, hậm hực nói: "Này, tôi tài trợ cho cô đi học, lo cho cô ăn mặc, cho cô cả đời tiêu tiền không hết, cô yêu tôi đi, thế nào?" Tôi không do dự: "Được!" Sau này, anh ta lại nói với tôi: "Em đi theo đuổi anh trai anh đi, chỉ cần anh ấy yêu ai, Giang Chiếu Nguyệt mới chịu buông tay."
Sau Khi Giam Cầm Thiếu Gia, Tôi Thành Thiếu Phu Nhân Rồi
Sau Khi Giam Cầm Thiếu Gia, Tôi Thành Thiếu Phu Nhân Rồi
Tôi là một Omega hạng bét. Để mang thai, tôi đã nhốt cậu ấm nhà họ Cố – Cố Cảnh An. Anh ta mắng tôi là đồ biến thái, bảo đừng chạm vào anh. Nhưng đến khi thật sự ngồi lên rồi, thì anh ta lại cuống lên. “Cuối cùng cậu có biết làm không đấy? Động tác chậm như rùa, đang mài dao à?”
Mùa Tôm Hùm Đất Tái Hợp
Mùa Tôm Hùm Đất Tái Hợp
Tác giả:
Lại đến mùa ăn tôm hùm đất rồi. Tôi lôi anh người yêu cũ ra, hỏi anh ấy: “Quay lại không?” Anh ấy nói: “Thôi, anh có người mới rồi.” “Em đừng dùng mấy chiêu trẻ con như này để níu kéo anh nữa, ngốc lắm.” Tôi chậm rãi nói: “Ờ.” “Thế anh với người yêu có ăn tôm hùm đất không?”
Bà Sa Bất Độ Khanh
Bà Sa Bất Độ Khanh
Ta là thần nữ cuối cùng của tộc Bà Sa. Ngàn năm trước, tộc Bà Sa lấy thân tế trời đất, mới đổi lấy được trăm kiếp thái bình cho tam giới. Ngàn năm sau. Tiểu đồ đệ của Đế Tôn nhìn đất Bà Sa, tràn đầy hân hoan: "Phụng sư phụ, đất Bà Sa này đồ nhi thật lòng yêu thích, người có thể lập cho đồ nhi một hành cung nơi đây chăng?" Đế Tôn ánh mắt đầy sủng ái, cười nói đôi câu rồi thiêu rụi cả đất Bà Sa. Hắn bảo tiểu đệ ta là súc sinh. Không chỉ giết y, còn hỏi ta: "Ngươi làm gì được ta?" Làm gì được hắn? Ta ngoảnh đầu nhìn về sông Bà Sa. Bọn họ nào hay, sông Bà Sa này, xưa nay trấn áp đâu phải ma tộc, mà là pháp thuật mênh mông của ta.
Mùa Xuân Của Chó Hoang
Mùa Xuân Của Chó Hoang
Biết được anh tôi là thiếu gia giả, tôi lập tức bay xuyên đêm từ nước ngoài về, đè anh ấy ra hôn một trận đã đời. Anh tôi tức điên, tát cho tôi một cái: “Tôi là anh cậu đấy.” Khi bị anh ấy tát, mùi đàn hương nhè nhẹ từ đầu ngón tay anh ấy là thứ đầu tiên ập vào mũi tôi, ngay sau đó là cơn đau rát bỏng cháy trên má. Suýt nữa thì làm tôi sướng chết đi được. Tôi liếm vết máu rỉ ra ở khóe miệng, nắm lấy cổ áo anh ấy, chân không chút nương tay mà đá mạnh vào đầu gối anh ấy. Anh tôi cứ thế mà quỳ xuống trước mặt tôi. Tôi vỗ vỗ mặt anh ấy: “Anh là người bị ôm nhầm từ nhỏ, thì tính cái gì mà anh với em?”

BXH TUẦN