Tương Ái Tương Sát

Danh Sách Truyện

Xuyên Thành Tình Nhân Thế Thân Của Boss Phản Diện [Xuyên Thư]
Xuyên Thành Tình Nhân Thế Thân Của Boss Phản Diện [Xuyên Thư]
Tác giả:
Tạ Thao xuyên thư rồi. Nàng xuyên vào một quyển tiên hiệp, trở thành nữ phụ ác độc. Thân là đại sư tỷ của Thanh Môn, nàng si tình nam chính, vì hắn mà hi sinh tất cả. Cuối cùng vì hãm hại chân ái của hắn – cũng chính là nữ chính – nên bị đưa đến Hợp Hoan Tông làm lô đỉnh cho lão tổ. Tạ Thao: ?? Cáo từ! Cái chức đại sư tỷ này ai thích thì cứ làm! Huyền Uyên, ma đầu số một: Ta làm. Ma đầu là kẻ điên, vừa điên vừa ác, lúc nào cũng nói mê sảng. Nàng vuốt mặt Tạ Thao, dịu dàng: “A Như, đừng rời xa ta nữa được không? Chỉ cần muội nguyện ý ở lại bên ta, cho dù muội muốn Nguyên Anh của ta, ta cũng sẽ móc ra cho muội.” Rồi bất chợt lại đẩy nàng ra, gào lớn: “Đừng tới gần ta! Tránh ra! Cút! Biến ngay!” Tạ Thao: ... Quỷ mới biết A Như là ai, ngươi buông ta ra được không!? —— Sở Từ từng đánh mất người mình yêu nhất, cho nên nàng đã lên trời xuống đất, dù phải trả bất cứ giá nào, dẫu có hủy diệt cả thế giới này, nàng cũng phải tìm cho bằng được người ấy. Tác giả nhắc nhở: ① Tạ Thao x Sở Từ ② Tô đậm: Không phải thế thân. Tạ Thao là xuyên thư, Sở Từ là trọng sinh. Sở Từ thật sự bị điên, nhưng về sau sẽ khôi phục. ③ Phong cách máu chó cổ điển, tự đào hố tự chôn,
Người Khác Là Vực Thẳm
Người Khác Là Vực Thẳm
Tác giả:
10 năm trước, nữ cảnh sát hình sự Lục Cửu Thư đã gặp nghi phạm Dư Trầm Uyên trong một vụ buôn lậu giết người. Cô đã thu thập chứng cứ, cố gắng hết sức chứng minh cô ấy vô tội. 10 năm sau, họ là đồng nghiệp, là bạn, là tri kỷ. Lục Cửu Thư cho rằng trên đời này không ai hiểu rõ Dư Trầm Uyên hơn cô, cho đến khi một vụ án mất tích 27 năm trước được đưa ra ánh sáng. Cảnh sát mất tích, vợ bị bắt cóc, cốt nhục chia lìa, đến nay vẫn chưa rõ tung tích. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, đó chính là khởi đầu của một vụ án giết người hàng loạt. Vào thời điểm chìm sâu trong đó, cô chợt phát hiện Dư Trầm Uyên mà cô biết biến mất rồi, nhưng cô vẫn thu thập chứng cứ vì cô ấy, để chứng minh sự trong sạch của cô ấy. Vào một ngày, cảnh hiệu 3158 được kích hoạt lại, Lục Cửu Thư cuối cùng đã hỏi ra câu nói sẽ dẫn cô đến vực thẳm. — Em là ai? “Dư Trầm Uyên” tươi cười nói. — Đến bắt em đi, cảnh sát Lục. ****** Hướng dẫn đọc: Hai nữ chính, hai cp, 1v1. Nội dung có vẻ hơi cứng ngắc, tiến hành cùng lúc với tuyến tình cảm, có đường nhưng không nhiều. Bản thân luôn tin rằng thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo, cuối cùng đừng nên hỏi là HE hay BE, nếu không thích, nên dừng lại đúng lúc. Các quan điểm và giá trị quan được thể hiện trong nhân vật không có nghĩa là của bản thân tác giả. ****** Lưu ý: có một bộ truyện cùng tên với bộ này, nhưng là ngôn tình và khác tác giả. Vui lòng đừng nhầm lẫn.
Dù Cay Nghiệt, Nhưng Miệng Vẫn Mềm
Dù Cay Nghiệt, Nhưng Miệng Vẫn Mềm
Vong Linh Nữ Vu từ xưa đến nay nuôi gì chết nấy, phàm là sinh linh qua tay nàng, không một ai sống sót. Cho đến một ngày, nàng đem về một tiểu ngư nhân. Nàng ấy không những còn sống, mà còn thuận đường thị tẩm nàng. Orianna, kẻ duy nhất trong số Vong Linh Nữ Vu có ý thức tự chủ, khả năng điều khiển pháp lực cực kỳ cường đại. Nhưng nàng không tự khống chế được việc hấp thu sinh khí của mọi sinh linh xung quanh, chẳng sinh linh nào có thể trường tồn bên cạnh nàng. Pháp sư vong linh hùng mạnh là sự tồn tại khiến toàn bộ các chủng tộc tại đại lục Lemuria đều sợ hãi, chẳng ai dám nghi ngờ thực lực của nàng, càng không ai dám đắc tội. Bởi chỉ cần khiến nàng phật ý, lần sau mở mắt ra có khi đã nằm trong dược đỉnh của nàng rồi. Orianna nghe lời đồn như vậy chỉ cười khẩy, nàng còn chê mấy kẻ kia dơ bẩn, làm ô uế dược liệu của mình. Thế nhưng lại có một giống loài như thế – loài có thể liên tục cung cấp sinh lực, năng lực tái sinh cực kỳ cường hãn, hoàn toàn đối nghịch với hồn linh. —— Ngư nhân. Một chủng loài chỉ tồn tại trong sách vở, chưa từng ai tận mắt chứng kiến. May mắn thay, Orianna mua được một tiểu ngư nhân như thế, cuối cùng nàng có thể bắt đầu nghiên cứu trên thân thể mình. Hồn linh chỉ có thể sống bằng cách không ngừng hấp thu sinh lực, nàng không muốn ký thác tương lai vào kẻ khác, nàng muốn tìm ra phương pháp sinh ra sinh lực tự thân. Chỉ là... ngư nhân này... Orianna mặt lạnh như sương, lạnh giọng: “Bổn tọa hình như chưa từng cho phép ngươi trèo lên giường của ta?” Alanis liền nhoẻn miệng cười ngoan ngoãn: “Nếu sư tôn không thích, ta có thể nằm dưới gầm giường.” “Phòng khách dưới lầu rộng thênh thang, ta sợ hãi lắm. Nếu bị kinh sợ, sinh lực trong huyết mạch e là sẽ giảm sút…” Ngư nhân có dung mạo cực kỳ mê hoặc, diễm lệ yêu mị, đuôi mắt nhếch lên, ngay cả cánh môi cũng phơn phớt hồng, tựa như miếng thạch trái cây đẹp đẽ, khẽ mím môi cũng như đang cười. Nhưng trong ánh mắt lại mang vẻ uất ức, dáng vẻ ấy, quả thật khiến người khó lòng cự tuyệt. Orianna hồi tưởng đêm qua, yêu tinh này dùng ca xướng mê hoặc nàng, sau đó còn nắm lấy cổ chân nàng làm ra chuyện đó, liền cười lạnh một tiếng: “Cút xuống.” CP: Ngư nhân thiên tài, bá đạo, muội muội hung hăng x tỉ tỉ vu hồn lạnh lùng, kiêu ngạo, học thức uyên thâm #Trí tuệ giao phong #Cực hạn sinh – điểm tận của tử #Chỉ có ta và nàng là xứng đôi
Thuần Huyết
Thuần Huyết
Về săn bắn, về ma pháp và sự bất tử. Tượng thần ở thành chính Y Địch Niết Ph trong một đêm tan thành tro bụi, huyết tộc suy tàn cả nghìn năm bỗng âm thầm vượt qua Biển Vong Linh, Cục Tình Báo nhận được tin: một bữa tiệc máu đến từ huyết tộc đã chính thức bắt đầu. Cục Săn Bắn nhận lệnh, mục tiêu săn lùng là một kẻ săn mồi vừa phá phong ấn, tóc bạc dài đến mắt cá chân, đôi mắt hai màu, khó thuần phục. CP: Thợ săn x Kẻ săn mồi.
Xuyên Thành Alpha Cặn Bã Của Nữ Chính Diệt Thế
Xuyên Thành Alpha Cặn Bã Của Nữ Chính Diệt Thế
Tác giả:
◎ Tư tưởng chính: Mở ra một con đường đời mới ————————•———————— Bạch Lan Sanh bị bạn trai cũ giăng bẫy, ép phải trao thân cho một tên lưu manh bẩn thỉu, hủy sạch danh tiết cả đời. Cô nghiến răng nuốt máu, khó nhọc từng bước kéo đôi cẩu nam nữ kia cùng tên lưu manh xuống địa ngục. Thế mà chớp mắt lại quay về đúng cái ngày bị gài bẫy ấy. Trùng sinh trở lại, Bạch Lan Sanh nhìn gã lưu manh đang ngáy o o bên cạnh, lặng lẽ giơ dao lên. Còn Tần Quân Lan, người xuyên thành tên lưu manh kia, chỉ biết kêu trời: “Đột nhiên bị gán tội oan thế này, tôi không chịu nổi đâu!” Tần Quân Lan khổ sở làm nhiệm vụ, cố gắng giảm chỉ số hắc hóa của Bạch Lan Sanh, kẻo cô ấy nổi điên diệt luôn cả thế giới – thế giới mà cô ấy và cô đều phải sống tiếp. Nhưng làm nhiệm vụ riết rồi… hướng đi bắt đầu lệch. Cái cô tổ tông suốt ngày gào giết kia, ánh mắt bỗng nhiên lại tình tứ ngọt ngào? Alpha có "hàng", truyện ngược cẩu. Truyện chủ yếu theo góc nhìn của Tần Quân Lan.
Mỹ Nhân Mưu
Mỹ Nhân Mưu
Tác giả:
Công chúa bụng dạ thâm sâu cuồng si × Nữ tướng quân HE, chính kịch quyền mưu, văn học nữ quyền, nữ chính phản diện (cuồng, tàn độc, trí mưu vô song) Văn án chính: Đây là câu chuyện về một vị công chúa sinh ra đã ôm mộng bá nghiệp, thủ đoạn tàn độc, muốn đoạt lấy thiên hạ, cùng một nữ tướng quân tương tàn tương ái. Giữa thời đại người ăn th*t người, các nàng cố gắng giãy giụa khỏi xiềng xích phong kiến trói buộc nữ tử, phá bỏ số mệnh bất công truyền thống, tay nắm tay, cuối cùng đăng cơ xưng bá, lật đổ thiên hạ nam tôn nữ ti. Một vị công chúa tham vọng vô biên, bất chấp mọi giá, một nữ tướng vì cha mà tòng quân, thề cùng nam nhi tranh phong, mong lưu danh thiên cổ. Một người là xà yêu khiến triều đình nghe danh đã sợ vỡ mật, mỹ nhân bụng dạ sâu xa. Một người là sát thần trên chiến địa, xuống tay không chùn, toàn dân đều sợ. Lý Cẩn: “Chỉ có đủ tàn nhẫn, mới đoạt được thứ bản thân mong muốn, mà thứ ta muốn—là thiên hạ này.” Tiêu Hoài Ngọc: “Công chúa muốn thiên hạ, Hoài Ngọc nguyện dâng cả thiên hạ lên cho công chúa, dẫu thiên hạ mắng ta là đồ sát nhân.” Biên cương liên tiếp khơi mào chiến sự, khiến Tiêu Hoài Ngọc vì cha tòng quân, từng bước lớn mạnh, khuấy động triều chính, trở thành quyền thần nắm trọng binh trong tay. Một tướng công thành, vạn cốt khô, song tất cả sau lưng, chỉ vì dã tâm của một người. Lý Cẩn: “Quả nhân muốn làm vương của thiên hạ này, không ai có thể ngăn cản.” Tiêu Hoài Ngọc: “Thần nguyện làm kiếm trong tay vương, chém sạch mọi chướng ngại.” Chính kịch quyền mưu, bối cảnh giả tưởng, trang phục đạo cụ pha trộn thời Hán đến Ngụy Tấn Nam Bắc triều, giai đoạn chuyển tiếp sang chế độ tam tỉnh lục bộ. Một thời đại tôn sùng nhu hòa và bi cảm. Nữ phụ tính cách điên cuồng, lúc tàn độc thật sự khiến người khiếp đảm.
Tiền Thê Là Kiếm Tu Thanh Lãnh [Trọng Sinh]
Tiền Thê Là Kiếm Tu Thanh Lãnh [Trọng Sinh]
1v1, kết cục mỹ mãn, truy thê hỏa táng tràng, không đổi công Thương Vũ Hoán từ lần đầu trông thấy Lục Thanh Vân đã biết, kiếp này hai người họ chính là oan gia đối đầu, không chết không thôi. Một là đại trưởng lão tiên môn, một là yêu nữ ma đạo, như hai cực âm dương không thể giao hòa. Thế nhưng, nàng vẫn không cách nào khống chế, nhất kiến chung tình, sa vào lưới tình, không thể thoát ra. Cho đến khi bị Lục Thanh Vân một kiếm xuyên tâm, vị kiếm tiên bạch y danh chấn tứ phương ấy mới chịu liếc nhìn nàng một cái. “Dư nghiệt ma đạo, chết không đáng tiếc.” Thanh âm lạnh như băng tuyên án tử hình cho nàng, mà nội tâm nàng lúc ấy chỉ còn sự trơ trọi hoang tàn. Yêu nhầm người, hao tổn nửa đời. Lần nữa mở mắt ra, Thương Vũ Hoán quay về ngày đầu tiên gặp Lục Thanh Vân. Nàng không chút lưu luyến xoay người rời đi, ấy thế mà nữ nhân xưa nay luôn cao ngạo kia lại nắm chặt tay nàng, khẩn cầu nàng chớ đi. “Một đệ tử tiên môn, cớ sao phải vương vấn dây dưa với người ma đạo?” Nàng nói từng chữ từng lời lạnh lùng, chỉ thấy sắc mặt nữ nhân kia chợt trắng bệch như tờ giấy. [Điểm sáng]: Kiếm tu lãnh đạm (công) x yêu nữ ma đạo (thụ), công tu Vô Tình Đạo. Ngược thụ cũng ngược công, hai bên giằng co, cẩu huyết tận trời; đầu truyện lẫn cuối truyện đều có tình tiết sinh con gái (tổng cộng hai đứa). Song trọng sinh, nhưng thân tâm duy nhất, song khiết.
Khô Cốt [ Phế Thổ ]
Khô Cốt [ Phế Thổ ]
[Phần Một] Từ năm hai mươi tuổi, mỗi đêm An Hạc đều mơ cùng một giấc mộng. Trong mơ, một bộ xương khô đứng giữa màn sương mù, khẽ gọi tên cô: "An Hạc, đến đây đi… đến đây đi..." Ác mộng kéo dài suốt ba năm, như một cơn bóng đè dai dẳng, hành hạ An Hạc đến gần phát điên. Cô thường xuyên hôn mê, ác mộng đến cùng lúc. Mãi đến ngày sinh nhật năm đó, An Hạc lại rơi vào hôn mê lần nữa. Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong một ngôi mộ chưa đóng nắp. Mở mắt trong hố đất lạnh lẽo, cô kinh hãi phát hiện thế giới đã hoàn toàn đổi khác. Bầu trời u ám, khí độc mù mịt, những bức tường thép cao lớn sừng sững giữa đồng hoang tĩnh lặng. Người giữ thành nói, bên ngoài pháo đài là nơi quái thú ăn thịt người và vạn vật đột biến chiếm cứ, nhân loại hầu như chẳng còn chút hy vọng sống sót nào. Nhưng An Hạc rõ ràng nhìn thấy trong màn sương, một cô gái áo đỏ đang chăm chú nhìn cô, khẽ vẫy tay. Người từng xuất hiện trong giấc mơ nay đã có da thịt máu xương. Nét mặt mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má An Hạc, in một nụ hôn lên môi cô: "Ta tên là Cốt Hàm Thanh, nhớ lấy tên ta." [Phần Hai] Thế giới sụp đổ, mọi thứ trở thành vùng đất hoang tàn. Nhân loại buộc phải tái thiết trật tự từ đầu. An Hạc thức tỉnh dị năng, trở thành cầu nối giữa con người và quái vật. Cô gái tên Cốt Hàm Thanh ban ngày âm thầm giúp đỡ cô, ban đêm lại trêu chọc dụ dỗ, dẫn dắt cô đi theo, ép cô khuất phục, không buông tha. An Hạc không chịu nhún nhường. Cô rút đao dài đâm vào hông Cốt Hàm Thanh, cắn nát đầu lưỡi đối phương, không phân nổi máu ai với ai, mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng, dính đầy lông mi. Nụ hôn sâu như canh bạc đánh cược cả con tim. Máu và vết thương là phần thưởng đi kèm. Mái tóc bạc của An Hạc tung bay trong gió, cô thề rằng, người nên cố chấp chỉ có thể là Cốt Hàm Thanh. Giữa họ không nói yêu, chỉ có hận, dục vọng, mục đích, lợi dụng và câu nói: “Đừng chết, ngươi còn có giá trị với ta.” [Phần Ba] Nơi không người, một bộ xương khô nằm trên phiến đá xanh đã nhiều năm. Dây leo quấn quanh xương đùi, bò lên sống lưng, và ở khoảng trống bên ngực trái, một đóa hoa đỏ rực nở rộ. Một ngày nọ, cuối cùng cũng có một người phụ nữ đến gần nó. Đầu ngón tay cô lướt qua khuôn mặt xương trắng, chạm đến xương cổ hóa ngọc, nhẹ vỗ lên những đường nứt sậm màu trên xương sườn. Cuối cùng, bàn tay ấy chọc sâu vào lồng ngực nó, chặt đứt sinh cơ cuối cùng còn sót lại. Cốt Hàm Thanh: “Ngươi không cảm nhận được tim ta đập sao?” An Hạc: “Ngươi đã chết rồi.” “Ta có thể chết thêm một lần nữa vì ngươi.” Ha, lừa ngươi đấy. Góc nhìn chính: An Hạc & Cốt Hàm Thanh Một câu tóm tắt: Ngươi không cảm nhận được tim ta đập sao? Chủ đề: Dù giữa bụi gai, vẫn có một ngọn đèn đang cháy sáng.
Lời Tỏ Tình Trí Mạng
Lời Tỏ Tình Trí Mạng
Tác giả:
◎ Tư tưởng chính: Cứu rỗi cuộc đời, dùng tình yêu ngọt ngào để chữa lành tâm hồn khô cằn. ————————•———————— Gương vỡ lại lành|Toàn bộ nhân vật đều phản diện|Tất cả đều trọng sinh|Hơi hướng khoa học viễn tưởng, hack não nhẹ Triển Tín Giai – người từng bị chị ruột Tống Khê Nhượng nã súng vào đầu bắn chết – tỉnh dậy bất ngờ phát hiện mình không chết, còn trọng sinh quay về năm 18 tuổi. Năm đó... Mối tình đầu Chu Di vẫn chưa kết hôn với chị gái cô, chưa trở thành chị dâu của cô. Nhìn tiểu Alpha vừa trọng sinh, hoang mang không biết gì, Triển Tín Giai cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng. Vì vậy, ngay lúc đối phương còn đang mơ hồ, cô nói với Chu Di: “Về lời tỏ tình hôm đó, tôi nghĩ kỹ rồi. Tôi đồng ý.” “Chu Di, mình hẹn hò đi.” Cô thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dạng phát điên của Tống Khê Nhượng. Càng muốn biết, trong lòng Chu Di, rốt cuộc ai mới là người quan trọng hơn — người vợ gắn bó bao năm, hay nữ Omega đã chết vì cô trong lửa đạn chiến tranh. Năm 3048, câu chuyện khởi động lại. Lần thứ ba — bắt đầu đọc lại bản lưu. Chu Di chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chết ở tuổi 26, càng không ngờ rằng bản thân sẽ trọng sinh về 3 tháng trước kỳ thi đại học. Mệnh ngắn nhưng lì đòn, Chu Di nhìn đống sách giáo khoa như thiên thư, chỉ muốn bật khóc. So với việc ép bản thân – một đứa chẳng học hành gì trong bao năm – đỗ đại học trong 3 tháng, thì đi treo cổ nhanh cho kịp chuyến đầu thai tiếp theo còn dễ hơn. Càng tuyệt vọng hơn là — vừa quay về năm 18 tuổi, Chu Di phát hiện ra rằng, mối tình đầu cô từng theo đuổi mãi không được… đời này lại đồng ý lời tỏ tình của cô! Ngày đầu tiên trọng sinh. Cũng là ngày đầu tiên hai người bắt đầu hẹn hò. Nhìn người yêu kiếp này — chính là em vợ kiếp trước. Chu Di chỉ cảm thấy cuộc đời mình đã trở thành một phiên bản đồ sộ của truyện tình chị dâu.
Thỏ Trắng Ngọt Ngào
Thỏ Trắng Ngọt Ngào
Tác giả:
Chủ đề: Kiên trì đến cùng, hy vọng sẽ xuất hiện. Thỏ trắng ngoan ngoãn nhưng nham hiểm × Đóa hoa cao ngạo, lãnh đạm. Buổi sáng hôm ấy, Quý Đồng ngồi trên đùi Thẩm Hàm Yên, từ trên cao nhìn xuống người mà ai cũng gọi là "đóa hoa cao ngạo". Ánh mắt cô thay đổi từ nghi hoặc, không hiểu, sang kinh ngạc, tức giận. Mái tóc rối tung, khóe mắt hoe đỏ. "Thẩm Hàm Yên, chị có biết chuyện nguy hiểm nhất đời tôi là gì không?" Quý Đồng cười khẽ, giọng nói mềm mại nhưng lại mang theo gai nhọn: "Là suýt chút nữa, tôi đã yêu chị." Trước năm 22 tuổi, Thẩm Hàm Yên chỉ gặp mẹ mình đúng ba lần. Năm 22 tuổi, cô dọn đến nhà họ Quý. Một phần vì mẹ cô hứa sẽ lo chi phí điều trị cho bà nội cô. Một phần vì mẹ cô cuối cùng cũng nở nụ cười với cô. Mẹ cô là tình nhân của thương nhân giàu có Quý Duy Dân, bị người đời gọi là "kẻ đào mỏ". Nhiệm vụ của Thẩm Hàm Yên —— tiếp cận con gái của Quý Duy Dân, Quý Đồng. Lần đầu gặp nhau, Quý Đồng chỉ mới 17 tuổi. Cô bé nhỏ nhắn, mái ngố che mắt, đôi mắt to tròn lấp lánh như thủy tinh, trông như một con thỏ con nhút nhát. Cô bé ngoan ngoãn đến mức Thẩm Hàm Yên tưởng rằng cô chỉ là một viên kẹo bông ngọt mềm. Nhưng sau này, thỏ trắng đã giấu đi bộ lông mềm mại, lộ ra móng vuốt sắc nhọn. Năm 27 tuổi, Thẩm Hàm Yên đã trở thành nữ giáo sư trẻ nhất trong ngành. Một ngày nọ, Quý Đồng mang trà sữa đến phòng thí nghiệm, bên ngoài vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn. "Chị ơi, em muốn đi vệ sinh." Nhưng khi không ai nhìn thấy, cô nhẹ nhàng tiến sát, hơi thở phả vào tai Thẩm Hàm Yên. "Thẩm giáo sư, sinh viên của chị có biết… Bộ dạng thật sự của chị ngoài đời không?" Hướng Dẫn Đọc: Hai nhân vật không có quan hệ huyết thống, không cùng hộ khẩu. Trước khi trưởng thành, không có bất kỳ tình cảm nào vượt quá giới hạn. Hành trình "thỏ trắng" truy đuổi "nữ thần cao lãnh", HE.
Thiên Đạo Ân Sư
Thiên Đạo Ân Sư
Nàng bơ vơ không nơi nương tựa, gương mặt xấu xí, thấp kém giống như con kiến, không cầu an ổn, chỉ cầu có thể sống tạm bợ qua ngày. Vị tiên tử kia lại không chê nàng có gương mặt đáng sợ, tại ngôi thành nghèo nàn, lòng người lạnh nhạt mà cứu nàng. Không sợ cả người nàng dơ bẩn, đem nàng ôm vào trong lồng ngực, ôn như hỏi nàng “Ngươi nguyện ý bái ta làm thầy, cùng ta tu hành?” Nàng toàn thân kinh mạch tắc nghẽn, ma khí bao quanh tâm mạch, chưởng môn nói là không thể tu hành, đồng môn cười nhạo nàng là phế vật. Người nọ là Thiên Đạo cung tôn quý nhất, tu vi đứng đầu thiên hạ, bảo hộ nàng, giữ gìn nàng, một mặt nghĩ mọi cách để nàng tu hành, một mặt lại không chút nào để ý nói “Vi sư có thể bảo hộ ngươi, muốn tu vi thâm hậu làm chi?” Nàng sở cầu không nhiều lắm, không muốn người hiểu, chỉ nguyện canh giữ bên người nọ, ngày ngày gọi nàng tiếng một tiếng sư tôn liền tốt rồi. Chỉ cầu có thể gọi nàng một tiếng sư tôn Nàng không sợ vạn người phỉ nhổ Nàng không sợ liệt hỏa thiêu người Nàng không sợ thế nhân hiểu lầm Nàng chỉ sợ người nọ đứng ở cửu trọng đài chỉ kiếm về phía mình, mắt lạnh nhìn nàng, lạnh giọng nói: “Nghịch đồ! Hôm nay, ta cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!” Sư tôn tu vi cường thế, lười nhác lại rất ôn nhu công x giai đoạn trước xấu xí bất kham, giai đoạn sau xinh đẹp như như ngọc đồ đệ thụ. Lưu ý 1. Cũng không phải thực quá trình tu hành khẩn cấp 2. Có yếu tố nữ nữ sinh tử gắn bó, không thích xin lướt qua 3. Ngược văn, có ngọt, cẩu huyết, HE
Hồng Nhan
Hồng Nhan
Thần bộ lạnh lùng, tàn nhẫn Vs Tông chủ ma giáo đầy tâm cơ và nguy hiểm. Hai nữ nhân tàn nhẫn đối đầu, câu chuyện chiếm đoạt lẫn nhau, kết HE — Vệ Tử Di năm tám tuổi cha mẹ mất, lang thang đầu đường xó chợ xin ăn sống qua ngày. Đến chín tuổi, nàng nhập cung, dưới sự bồi dưỡng của triều đình mà trở thành nội vệ. Nhờ tư chất thông minh xuất chúng, liên tiếp lập nhiều công trạng, năm hai mươi sáu tuổi, nàng đã được thăng đến chức Tam phẩm. Nàng không ngại đôi tay dính máu, trở thành ảnh vệ tàn độc, thần bí sau lưng quân vương. Một ngày, nàng nhận được mật lệnh triều đình, bảo nàng đến gặp vị tông chủ thần cơ diệu toán của Thiên Diễn Tông. Nàng mang đầy tự tin, nhưng không ngờ, vừa đến Dĩnh Châu ngày đầu đã rơi vào bẫy của nữ nhân kia, bị trói gô hai tay vào đầu giường, ngay cả chìa khóa của đại lao nội vệ phủ cũng không cánh mà bay. Mất mặt là chuyện nhỏ, làm lỡ việc lớn mới là trọng yếu. Mối thù này không trả, không đáng mặt làm thần! — Triều đình đã mất mười bảy năm khắc sâu bốn chữ "Trung quân báo quốc" trong huyết mạch của Vệ Tử Di. Lục Vô Tích chỉ cần một chén trà, đã đóng băng lòng trung thành của nàng, bẻ gãy xương sống kiên cường, khiến nàng nhìn thấu chân tướng. "Mỹ nhân kiều diễm sinh ra với cốt cách quyến rũ, từ cổ chí kim vạn vật đều có kẻ chế ngự được." — Trích lời nhân vật: Vệ Tử Di: “Nghe nói tông chủ Thiên Diễn Tông dung mạo tuyệt mỹ, nhan sắc đệ nhất cổ kim. Đáng tiếc lớp vỏ mỹ lệ ấy không che được trái tim độc ác. Ta lại càng yêu thích nữ nhân có tâm địa rắn rết như vậy, nhất định phải tự tay xé nát lớp vỏ kiêu ngạo của nàng ta, mới có thể thưởng thức dáng vẻ sau khi trải qua lao ngục mà quỳ xuống cầu xin.” Lục Vô Tích: “Triều đình cử đến một mật thám mới, được gọi là ‘thiết diện nhân tâm’ Vệ Tử Di. Nàng thì có lòng nhân từ ở chỗ nào, rõ ràng xấu xa tận xương, sắc bén hơn đao, trung thành hơn chó, chỉ có khuôn mặt kia là đáng nhìn. Mà tiếng rên rỉ của nàng còn hay hơn cả những thanh âm thỏ thẻ ngâm nga của các cô nương ở Nghênh Xuân Lâu.” — Hướng dẫn nhập hố: 1. Văn này thuộc thể loại võ hiệp, lấy phá án làm chính, tình yêu làm phụ. 2. Nữ chính song cường, miệng chê nhưng thân lại thành thật, ngoài mặt nước lửa bất dung, sau lưng lại ngọt ngào quấn quýt. Có lúc mặc đồ đánh nhau, có lúc cởi đồ đấu trí, không phân công thụ, mạnh ai nấy giành thế thượng phong. 3. Tác giả ít ý tưởng, văn phong trong sáng, già cả, mong nhẹ nhàng nếu không thích.

BXH TUẦN