Lộc Miên đã mơ hồ về ký ức năm lớp 12, người từng là bạch nguyệt quang mà cô khao khát nhưng không thể chạm tới giờ đây cũng chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trong những giấc mơ đêm khuya.
Tình cờ nghe bạn bè nhắc đến, cô ấy hiện tại đang thành công trong sự nghiệp ở Đế Đô, hôn nhân viên mãn, gia đình hạnh phúc.
Lộc Miên thật lòng chúc phúc cho cô ấy.
Thế nhưng, vào một buổi tối nọ, Lộc Miên lại nhìn thấy bóng hình quen thuộc tại quán bar mà cô thường lui tới.
Cô ấy ăn mặc gợi cảm, ánh mắt quyến rũ như tơ, ngồi trước quầy bar bán rượu.
Lộc Miên thực sự không thể liên hệ hình ảnh này với cô gái trong sáng, thanh thuần năm nào.
Người xung quanh đồn đoán rằng gia đình cô ấy gặp biến cố, chồng bỏ rơi, không thể trụ lại Đế Đô nên mới quay về đây bán rượu kiếm sống.
Nhìn bạch nguyệt quang ngày xưa bị chuốc rượu đến thê thảm, vì chút tình cũ, Lộc Miên vẫn ra tay giúp đỡ.
Lâm Giản ngà ngà say, ngã vào lòng cô, Lộc Miên không nhịn được mà hỏi: “Rất thiếu tiền sao?”
Lâm Giản khẽ cười: “Vậy cậu có muốn bao nuôi tôi không?”
“Trước đây tôi vẫn nhớ…”
Lộc Miên lắc đầu, cắt ngang lời cô ấy: “Tôi đã sớm buông bỏ rồi.”
Ánh mắt Lâm Giản thoáng tối sầm lại, không nói thêm gì.
Không lâu sau, bạn bè mai mối cho Lộc Miên đi chơi với một cô gái khác, ngay lúc ấy, Lâm Giản lấy lý do bị ốm gọi cô đến nhà mình.
Trong căn phòng trọ cũ kỹ, tăm tối, cô ấy sốt cao 39 độ mà ngay cả bệnh viện cũng không dám đến, bệnh đã kéo dài nhiều năm, ngay cả thuốc mua cũng là loại rẻ nhất.
Vì tình cũ, Lộc Miên cho cô ấy một công việc, để cô ấy làm trợ lý của mình.
Trong quá trình ngày ngày tiếp xúc, từng lần từng lần chứng kiến cô ấy phát bệnh và cần mình, trái tim Lộc Miên ngày càng mềm lòng…
Cho đến một ngày, cô phát hiện ra, thực chất Lâm Giản là một họa sĩ nổi tiếng khắp giới, còn có sự nghiệp riêng, thậm chí giàu có hơn cô gấp nhiều lần.
Tâm như bị dội một gáo nước lạnh, cô cảm thấy mình giống như bảy năm trước, bị Lâm Giản đùa giỡn xoay mòng mòng.
Bí mật bị vạch trần ngay tại chỗ, Lâm Giản mắt đỏ hoe ép cô vào góc tường, nắm chặt cổ tay không cho cô rời đi.
“A Miên, tôi sai rồi…”
Cô cụp mắt xuống, trong đôi đồng tử ươn ướt là dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Lâm Giản thực sự đã mắc bệnh, suốt bảy năm nay, và Lộc Miên chính là thuốc.
“Cậu không được phép buông bỏ.”
Người mẫu lạnh lùng, kiêu ngạo (công) × Họa sĩ dịu dàng, gợi cảm nhưng thâm sâu (thụ).
Lưu ý: Thụ thực sự có bệnh lý tâm lý, dục vọng chiếm hữu và dục vọng khống chế rất mạnh, cực kỳ bệnh kiều.
Xem Thêm